Phần 3: Tiếng Khóc…
Quay trở lại phòng thờ Kumanthong, trên bàn nơi đặt con búp bê hình đứa bé sơ sinh vàng vọt là chai sữa cắm ống mút. Chỉ vừa lúc nãy chai sữa còn đầy nguyên, vậy mà lúc Thuý lên thì nó đã vơi đi quá nửa rồi, lượng sữa theo đường ống hút cứ tự động chảy xuống cái bát bên cạnh. Thuý mừng rỡ vừa bóc thêm bánh kẹo vừa nói với kuman:
-Hi hi. Hôm nay Tí ăn nhanh thế. Đây Tí ăn tiếp đi rồi ngồi chơi ngoan để mẹ ra ngoài một tí nhé, lát về mẹ sẽ mua đồ chơi cho Tí. Tí mau ăn chóng lớn để có sức giúp mẹ ngày càng kiếm nhiều tiền nuôi Tí , Tí yêu của mẹ hi..hi.
Nói xong, Thuý chậm rãi bước ra khỏi phòng. Cánh cửa được đóng kín nhưng ngay sau đó những ánh đèn màu đỏ ma quái loé sáng khắp phòng mặc dù trước khi đi Thuý đã dập cầu giao rồi. Thuý vừa khoá cổng chuẩn bị bước lên xe ô tô thì bỗng cô cảm thấy rất rõ có thứ gì đó chạm nhẹ vào lưng mình. Nhưng khi Thuý quay lại thì không thấy gì cả ngoài những chiếc lá khô đang đung đưa theo chiều gió. Thuý chắc chắn thứ chạm vào người cô không phải những chiếc lá kia mà nó giống như một bàn tay rất nhỏ bé. Mặc kệ nó là thứ gì, Thuý bước vào xe rồi đi tới phòng tập gym. Vốn dĩ Thuý đã có một ngoại hình đẹp với chiều cao 1m65 và thân hình thanh mảnh, việc siêng năng tập gym khiến thân hình cô càng thêm đầy đặn. Bộ đồ tập bó sát không quá sexy nhưng cũng đủ tôn lên đường cong quyến rũ khiến cho bao ánh mắt của những kẻ đang hăng say tập luyện phải dừng lại để ngoái lại nhìn. Khi đang tập cardio thì bỗng một người đàn ông khôi ngô với nước da rám nắng đi tới vẫy tay chào, Thuý quay mặt lại nhìn người anh chàng kia, cô mừng rỡ nhận ra ngay đó là Paolo , anh chàng đã giúp đỡ cô rất nhiều trong chuyến đi Philippine.
Thực ra Thuý và Paolo đã quen nhau từ nhỏ. Lên 13 tuổi, gia đình Paolo chuyển đến Việt Nam sinh sống và làm việc ; cha của Thuý đã giúp đỡ họ rất nhiều trong những lúc khó khăn nhất. Ở gần nhà nhau nhưng rất ít khi chơi với nhau vì cả hai lúc đó tính cách trái ngược nhau, Paolo thì hiền lành nhút nhát còn Thuý lại bạo dạn nghịch như con trai vậy. Cho tới ngày hôm đó, Paolo rình bắt cào cào ở bãi cỏ hoang ven đường xong bị sụp hố, nước ngập đến tận cổ. Kêu thét suốt nửa giờ không ai đến cứu, lúc cậu sắp lả đi thì từ trên miệng hố, Thuý xuất hiện. Cô thả xuống một đầu gậy cho Paolo lắm lấy, rồi cố hết sức kéo cậu thoát khỏi vũng nước tử thần. Mọi người trong xóm thấy vậy ai cũng kinh ngạc xen lẫn thán phục vì Thuý khi đó mới chỉ là một cô bé 10 tuổi, thân hình nhỏ nhắn mà can đảm vậy, cứu được một anh chàng to gấp rưỡi mình. Khi Paolo xuất viện trở về nhà, thấy hai bàn tay xây xước đang quấn băng của Thuý, Paolo biết mình nợ cô một ơn cứu mạng . Cậu tự hứa rằng sẽ bảo vệ Thuý để đền đáp lòng tốt của gia đình cô. Thế nhưng vài năm sau Paolo phải từ biệt gia đình Thuý và những người hàng xóm Việt Nam để trở về quê hương Philippine và cả hai cũng không còn liên lạc gì với nhau nữa. Cũng có vài lần anh cùng cha trở lại Hà Giang thăm gia đình Thuý nhưng lúc đó Thuý vừa trúng tuyển đại học nên ra Hà Nội học luôn. Thuý đi quá nhanh, Paolo nhận ra cô nhưng Thuý không để ý tới anh vì đang vội bắt xe và vì đã quá lâu không gặp nên cũng không nhận ra nữa.
Thế rồi trong chuyến đi Philippine hôm đó, sau khi rời khỏi ngôi làng đó. Thuý bị hai gã đàn ông chặn lại, mặc cho cô la hét kêu cứu nhưng đường rừng núi hiu quạnh vắng vẻ không ai để ý cả. Hai tên đó trông vô cùng hung hãn đáng sợ, trên tay chúng đều cầm dao găm. Lúc đó, Thuý chỉ biết cầu trời khấn phật chứ chắc chắn không thể chống cự nổi rồi. Thật may Paolo tới kịp, cũng bị dao lia trúng vài vết trên người đấy nhưng may không có vết nào chí mạng, cuối cùng cả hai cũng chạy thoát được khỏi hai tên hung đồ. Ra khỏi rừng về đến thị trấn gần đó, thấy vết thương trên người Paolo, Thuý nói:
-Khổ quá. Vì em mà anh ra nông nỗi này. Để em đưa anh lên viện nhé.
Paolo từ chối, trông anh ta cũng không quá bận tâm về vết thương:
-Không sao, vết thương cũng không nghiêm trọng mà.
Thuý vẫn lo lắng nói:
-Anh đừng chủ quan ,nghe em vào viện đi. Chảy nhiều máu thế này nhiễm trùng thì chết.
Nhưng Paolo vẫn cương quyết:
-Cô đừng lo, lát quay lại làng nó sẽ lành lại ngay thôi.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Paolo vội nói với Thuý:
-Khi cô vừa mới đi khỏi làng, có một gã đàn ông hình như cũng là người Việt đến. Có vẻ như hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc và thời gian với hy vọng thỉnh được Kumanthong trong tay cô nhưng rồi lại bị cô phỗng tay trên nên hắn vô cùng tức giận .Thậm chí còn nói rằng sẵn sàng làm bất cứ điều gì kể cả giết người để cướp lấy con Kumanthong đó. Hai tên lúc nãy là người của hắn đấy, biết vậy nên tôi mới chạy theo để giúp cô. Từ giờ cho đến khi về Việt Nam, cô phải hết sức cẩn thận, có dấu hiệu gì khả nghi thì báo ngay cho cảnh sát hoặc gọi cho tôi nhé.
Nghe Paolo nói, bất giác Thuý rùng mình chợt nhớ lại gương mặt của hai tên lúc nãy, trông chúng lạnh lùng vô cảm và cực kỳ hung hãn. Mặc dù Thuý đã xuống nước nói có gì từ từ thương lượng nhưng chúng vẫn rút dao ra lia về phía cô. Tới giờ Thuý vẫn chưa hết bàng hoàng tự hỏi nếu lúc đó không có Paolo thì giờ này không biết ra sao nữa. Nhìn xuống Kumanthong, Thuý nuốt nước bọt cùng với tâm lý sợ hãi lúc đó cô chợt nghĩ:
-Hay thôi, bán lại nó cho họ đi để được yên ổn.
Ngay lập tức, một dòng ký ức hiện về, Thuý nghe rõ giọng của ông Thầy mo đó:
-Cô phải nhớ. Trong bất kỳ trường hợp nào kể cả phải đối mặt với cái chết cũng tuyệt đối không được rời bỏ nó. Nó không phải là những con Kumanthong thông thường mà có thể loại bỏ bởi một sư thầy cao tay nào đó đâu. KHÔNG một ai có thể loại bỏ được nó, ngay cả chính ta. Giờ nó đã là sinh mạng của cô và thậm chí còn hơn cả thế nữa.
Nghe vậy, Thuý hốt hoảng quay lại nhưng không thấy ai cả ngoài Paolo ra, tất cả những ý nghĩ về việc bỏ Kuman của cô ngay lập tức tan biến thay vào là cảm giác ớn lạnh đến tận xương . Cô cảm ơn rồi xin Paolo số điện thoại để tiện liên lạc rồi quay lại thị trấn. Suốt mấy ngày sau đó, Thuý vẫn cảm thấy nơm nớp lo sợ nên chỉ ở trong khách sạn suốt mà không dám ra ngoài, bạn bè đi cùng hỏi thì cô chỉ nói là ốm mệt không muốn ra ngoài. Trở về Việt Nam, Thuý cảm thấy an tâm hơn nhưng nhớ lại những gì Paolo nói rằng gã đàn ông cho người truy sát cô cũng là người Việt nên Thuý vẫn thấp thỏm sợ rằng gã kia cũng đã theo cô về Việt Nam và đang tiếp tục rình rập. Vậy nên Thuý vẫn giấu nhẹm chuyện về Kumanthong đi không nói cho một ai cả.
Mãi đến giờ , cũng gần được một năm từ khi Thuý sở hữu Kumanthong rồi vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả. Không chỉ vậy, cô ngày càng kiếm được nhiều tiền một cách nhanh chóng mà không bao giờ phải cặp với đại gia nữa, mối quan hệ cũng tốt hơn, được mời làm đại diện cho nhiều thương hiệu nổi tiếng và được các đạo diễn nổi tiếng ưu ái cho nhận nhiều vai chính trong các bộ phim truyền hình đang hot nhất màn ảnh Việt.
Vậy nên cô cũng dần quên đi những chuyện không hay trước đó rồi không ngại chia sẻ với một vài người bạn thân về Kumanthong hơn, điển hình là Phương Anh. Paolo một thời gian sau cũng lại sang Việt Nam làm việc, cũng có vài người quen ở đây và thạo tiếng Việt nên anh xin vào làm huấn luyện viên cho club gym này. Thường ca của Paolo là từ sáng cho đến chiều trong khi Thuý lại toàn tập tối nên không gặp nhau, đến hôm nay lại đổi cả nên tình cờ gặp lại. Thuý hào hứng kể cho Paolo về những vận may, tiền tài mà cô có được nhờ Kumanthong thậm chí còn hỏi Paolo có khó khăn về tiền bạc hay công việc gì ở Việt Nam không , cô sẵn sàng giúp. Paolo từ chối vì công việc của anh vẫn đang ổn định , chưa có khó khăn gì cả nên không muốn phiền đến Thuý. Paolo cũng là người có kiến thức về Kumanthong do trước đó anh cả cha anh cũng từng làm hướng dẫn viên du lịch Thái Lan, Campuchia có tìm hiểu rất nhiều về văn hoá nơi đây. Hơn nữa trước khi đi vì lo lằng cho Thuý nên anh cũng hỏi ông thầy mo cặn kẽ về con búp bê đó để có gì không may còn giúp đỡ cô. Anh nói:
-Ừ. Shaman nói rằng Kumanthong mà cô đang nuôi có sức mạnh vô cùng to lớn… không chỉ cầu tiền tài may mắn mà nó còn có thể làm nhiều điều phi thường khác nữa. Nhưng hãy nhớ chăm sóc nó thật cẩn thận đừng bỏ bê, đừng lạm dụng nó vào những điều khó thực hiện, sẽ nguy hiểm cho cả cô và Kuman đấy.
-Hì hì. Việc đó không phải lo. Từng lời dặn của Thầy tôi vẫn nhớ rất rõ ,về còn cẩn thận ghi vào sổ cho khỏi quên nữa. Anh yên tâm , cả năm nay từ khi có bé tôi chăm cho như con đẻ luôn.
Paolo cũng nói thêm:
-Có điều này cô cần nhớ thêm đó là nuôi Kuman càng lâu thì cô càng cảm nhận rõ sự hiện diện của linh hồn nó. Nhung đừng tỏ ra sợ hãi hãy vui vẻ chấp nhận vì nó không làm hại cô đâu.
Thuý gật đầu sau đó cả hai tiếp tục với công việc của mình. Hoàn thành buổi tập, Thuý vẫy tay chào Paolo rồi xuống lấy xe ra về. Vừa vào trong xe chuẩn bị đi thì tiếng “Ting.. ting” vang lên. Nhìn vào phần tin nhắn cái tên “Chông yêu” kèm theo bên cạnh là hình trái tim màu đỏ. Thuý mừng rỡ nhận ra đó là Chính- anh người yêu mà cô đã kể với Phương Anh. Nội dung tin nhắn hiện lên:
-Sorry em. Lúc nãy anh có chút công chuyện nên để chế độ im lặng, không để ý cuộc gọi và tin nhắn của em. Chuyện em bảo mai anh sẽ giải quyết luôn. Giờ muộn rồi, em ngủ sớm đi cho da đẹp.
Thuý hí hửng nhắn lại ngay:
-Ơ. Vẫn sớm mà. Anh lại bỏ em một mình rồi, chán anh…
-…
Chính trầm ngâm một lát rồi nhắn tiếp:
-À này. Em đang nuôi Kumanthong phải không?
Câu hỏi khiến cho Thuý giật mình, há hốc mồm không thể tin nổi. Dĩ nhiên trước giờ Thuý vẫn giấu diếm chuyện cô nuôi Kuman với người yêu. Bao nhiêu câu hỏi trong đầu bỗng chốc hiện ra “Tại sao anh ấy lại biết nhỉ?” “Chả nhẽ là con Phương Anh bép xép?” “Vô lí, mình mới chỉ kể thôi, nó còn chưa biết mặt mũi anh ấy ra sao mà” . Bất giác Thuý rùng mình, cô nghe rõ tiếng khóc bi ai của một đứa bé sau lưng mình.
Phần 4: Đứa trẻ ma
Thuý giật mình quay lưng lại nhưng nhìn dáo dác không thấy gì cả, tiếng khóc cũng ngưng hẳn. Cô lại quay ra nhắn tin tiếp:
-Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?
Phải 5 phút sau Chính mới nhắn lại:
-Anh vừa xem một bộ phim, nữ chính có nuôi một con Kumanthong, trông cô ấy xinh lắm mỗi tội hơi bướng bỉnh. Anh thấy em giống hệt nữ chính trong bộ phim ấy luôn. Ha ha.
Thuý thở phào, hoá ra là anh trêu cô chứ làm gì đã biết chuyện cô nuôi Kuman vì dù sao Chính là người cũng không mấy tin vào chuyện tâm linh. Thuý nhắn lại ngay cùng với một icon cười tươi:
-Nỡm. Làm em giật cả mình.. Mà mấy nữa em cũng nhận vai chính trong một bộ phim ma đấy.
-Tuyệt. Ra trailer nhớ share cho anh để hóng xem em ma nữ xinh xắn đỏng đảnh diễn như thế nào nhé. Giờ ngủ đi, anh có việc rồi. Mai hẹn em ở chỗ cũ nhé.
…
-Okee. Lúc nào qua gọi em nhé
Một số người nghĩ Thuý cặp với Chính hoặc tới với anh vì tiền nhưng không phải vậy. Từ khi có thể hái ra tiền nhờ Kumanthong, Thuý không cần bất kỳ đại gia hay thiếu gia nào bao nuôi nữa, thậm chí có một vị đại gia sẵn sàng bỏ ra 300 triệu đồng để ngủ với cô nhưng cô vẫn thẳng thừng từ chối. Nhưng Chính lại khác biệt hẳn so với những đại gia hay thiếu gia mà cô đã từng cặp. Anh điềm đạm, tự tin và cực kỳ cuốn hút trong từng cử chỉ, lời nói, ngôn ngữ cơ thể. Chưa bao giờ Thuý cảm thấy tẻ nhạt khi ở bên anh ngay cả khi ngồi ở những nơi vô vị nhàm chán nhất, anh biết cô nghĩ gì và luôn tạo cho cô bất ngờ. Đó là lí do mà Thuý luôn ngưỡng mộ và dành tình yêu chân thành với Chính. Bên anh, cô không hề đòi hỏi gì cả. Ngay cả ngôi nhà Thuý đang ở, thậm chí cô còn không biết rằng Chính sẽ tặng nó cho cô ;chỉ tới khi anh dẫn cô về cho cô xem giấy tờ đều đã sang tên cô. Khi đó Thuý không giấu nổi vui mừng, cô ôm trầm lấy Chính nói:
-Anh tốt quá. Nhưng món quà lớn thế này sao em có thể nhận được.
Chính vẫn điềm tĩnh nói:
– Đừng khách sáo. Đây chỉ là món quà mọn anh muốn dành cho em và con sau này.
Thuý cười dựa vào ngực Chính:
-Ôi . Anh nghĩ xa thế. Mình còn chưa kết hôn mà.
Thuý còn khá trẻ, cô mới 22 tuổi và với nhan sắc xinh đẹp, cô không thiếu nhiều anh chàng theo đuổi nên từ đầu cô đã không có ý định lập gia đình sớm. Nhưng Chính lại là một người đàn ông quá đỗi hoàn hảo, một người đàn ông mà bao nhiêu người phụ nữ phải khao khát và nếu cô còn chần chừ thì anh sẽ rơi vào tay của cô gái khác mất. Giờ cô chỉ đợi anh cầu hôn thôi và cô sẽ nhận lời mà không do dự gì. Sáng hôm sau , Thuý tới shop quần áo mới mở. Trước đó Thuý chỉ bán hàng online nên cô ấp ủ sẵn ước mơ mở một shop quần áo từ lâu rồi, có Kuman có tiền cái là cô bắt tay vào làm luôn. Chỉ mới hoạt động vài tháng nhưng shop Thuý lúc nào cũng đông khách. Livestream thử các mẫu mã mới mà lúc nào cũng hàng trăm lượt view , ai cũng thích , cũng khen thời trang bên shop quá đẹp. Chả thế mà khách đặt hàng ầm ầm, lô hàng mới nhập về vài hôm mà đã bán sạch. Trong khi đó, Thuý cũng không bận rộn lo nghĩ như nhiều shop khác. Mỗi ngày cô chỉ việc qua kiểm tra rồi livestream chụp ảnh thử mẫu mới. Thời gian còn lại Thuý tha hồ hưởng thụ, đi du lịch nước ngoài, mua sắm hàng hiệu đắt tiền, làm đẹp ở những spa lớn. Tiền vào túi đếm không xuể, Thuý còn chuẩn bị mở thêm một shop nữa. Không chỉ thế, ở quê cô còn mua nhà mua xe ô tô cho bố mẹ khiến họ hàng anh chị em ai cũng thán phục khen nức nở .Thuý biết tất cả những thuận lợi đó đều nhờ Kuman nên cô không bao giờ quên chăm sóc nó chu đáo và thưởng cho nó đủ thứ bánh kẹo đồ chơi.
…
-Waaaaaa… Hu hu hu…. Đau quá.. hu hu.
Nghe thấy tiếng con khóc, bố mẹ Bin vội chạy ra ngoài xem. Họ hốt hoảng khi thấy người ngợm mặt mũi con trai mình đầy những vết bầm tím, vết xước gỉ cả máu. Mẹ Bin tá hoả bế con vào nhà lấy thuốc bông băng rịt vào vết thương cho thằng bé rồi liên tục kêu bố Bin đưa con vào viện. Bố Bin lấy xe ra rồi bế con lên xe ngay nhưng vẫn quay lại hỏi mấy đứa nhỏ chơi cùng Bin:
-Thế này là sao? Sao tự dưng người ngợm thằng bé xước xát hết thế hả mấy đứa?
Cả lũ nhìn nhau, nét mặt hiện rõ sự sợ hãi. Một đứa tiến lên nói:
-Bin…Bin bị thằng … Quái Thai đánh ạ.
-Thằng Quái Thai là thằng nào?
Cậu nhóc nói tiếp, giọng khá run:
-Dạ.. hôm trước … bọn cháu gặp nó .. ở.. ở đầu đường. Thấy mặt nó ghê lắm … nên bọn cháu .. gọi .. nó .. là thằng Quái Thai.
Bố Bin lại hỏi tiếp:
-Sao tự nhiên nó lại đánh Bin?
-Bọn cháu đang.. đá bóng… nó ra… bắt lấy quả bóng… nhưng không chịu trả. Thế là… Bin lao vào đánh nó… rồi cả hai đánh nhau…
Không nghe thằng nhóc nói nốt, hai vợ chồng vào xe đến thẳng bệnh viên luôn. Những vết cào trên người Bin không hề nhẹ chút nào, nó rướm cả máu cơ mà. Nhìn con mà xót lắm, về nhà họ quyết tâm phải tìm cho ra thằng nhóc tai ác kia hoặc phụ huynh nó để nói chuyện. Sau khi cho con đi khám tại Bệnh viện nhi trung ương, bác sĩ yêu cầu cho cháu nhập viện để khám và theo dõi. Về đến nhà, Nam (bố Bin) đi một vòng hỏi mọi người xung quanh nhưng không ai biết thằng nhóc kia cả. Theo dõi , hỏi han suốt cả ngày trời cho đến tối muộn vẫn không có kết quả gì. Nam thất vọng trở về nhà thì thấy đám trẻ vẫn đang chơi đùa với nhau ở đầu ngõ. Bất giác, một thằng bé chỉ tay ra phía sau lưng anh:
-Nhìn kìa.
Nam và mấy đứa còn lại ngạc nhiên theo hướng tay thằng bé kia. Trước mặt họ là một chiếc xe Mercedes màu trắng, chủ nhân của chiếc xe là một cô gái khá trẻ và xinh đẹp bước xuống. Quay lại nhìn đám trẻ , mặt tụi nó bỗng nhiên tái mét lại một cách khó hiểu. Một đứa run rẩy nói:
-Đó.. đó là thằng.. Quái..Thai và … mẹ nó đấy.
(Còn nữa)
Nguồn: Sưu tầm
Bài viết liên quan