Chuyện tâm linh – tiền kiếp có thật của cô giáo – ca sĩ Hồng Phượng, tỉnh Bình Thuận – Phần 16-20

Chuyện tâm linh – tiền kiếp có thật của cô giáo – ca sĩ Hồng Phượng, tỉnh Bình Thuận – Phần 16-20

- in Câu Chuyện Tâm Linh
2321

PHẦN 16

Từ khi ông Phú đi lại nhà tui, tui bắt đầu lại mơ thấy bà ấy, ánh mắt bà rất vui. Bà hay nói với tui câu gì đó mà tui ko nghe rõ. Giấc mơ cứ lặp đi lặp lại khiến tui lo sợ. Tui lại xuống nhà thầy Tâm nhẫn. Thầy kêu tui ngồi thiền cùng với thầy, tịnh tâm nhớ về giấc mơ. Ngồi cả buổi, sau đó thầy nói với tui: mỗi người đều có cái duyên và cái nghiệp riêng cần phải trả. Tôi soi thì thấy bổn mạng của nữ vững vàng, không có gì đáng ngại. Còn nếu việc xảy ra với người khác thì đó không liên quan đến tôi. Tôi không thể lo hết việc thế gian. À, tôi thấy nữ chuẩn bị trúng số, độc đắc nha. Đây là lộc của nữ, nữ đáng được hưởng. Xin chúc mừng!

Nghe nói trúng số, tui vui như mở hội. Tui đang nợ ngân hàng. Giờ có tiền trả thì còn gì bằng!

Thấy vẻ mặt tui vui mừng xen lẫn hoang mang, thầy nói tui yên tâm về, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

Tối tui lại mơ thấy bà ấy. Bà đưa cho tui 1 bông hoa, kêu tui cài lên tóc. Cài xong bà khen đẹp và biến mất.

Ông Phú vẫn lên nhà tui thường xuyên. Hôm đó ông nấu ăn thì hết dầu chiên, ông khoac áo ra quán mua. Khi ông đi, con bé chạy theo ra cửa dặn: chú Phus mua cho con bị oisi. Ổng ko nói gì, đi thẳng.

Khi ổng về, trên tay cầm mỗi chai dầu. Con bé buồn xo: chú ko mua oisi cho con hả?

Ổng vẫn im lặng. Con bé nói tiếp: nãy con dăn chú nghe không?

Ổng nhếch mép: nghe!

Con bé lại hỏi: vậy sao chú ko mua?

Ông nói: vì chú ko phải người hầu của con!

Tui nghe vậy quay lại nhìn con và nói: thôi, để lát mẹ mua.

Khi quay qua nói với con bé, đương nhiên tui ko thể nhìn thấy ông Phú vì ông đứng phía sau tui. Nhưng bỗng dưng trong đầu tui hiện lên khuôn mặt ông ta đang lườm con bé- một khuôn mặt nanh ác và kì dị. Cơ mặt vặn vẹo, miệng méo xệch, răng nghiến ken két. Tui cảm thấy nhột nhạt sau ót, y như tui có thể nhìn thấy phía sau. Lập tức tui quay ngoắt lại nhìn ông. Ông cũng nhanh như chớp giãn cơ mặt và cười giả lả: chú đùa đấy. Ngoài quán nhiều loại quá nên chú ko biết mua loại nào. Lát chú chở qua mua.

Dù ông lấp liếm nhanh, nhưng tui đã kịp thấy khuôn mặt ấy, khuôn mặt mà có lần con tui nói: mặt chú ác lắm. À, thì ra đó giờ ổng khủng bố tinh thần con tui bằng cách này. Ba máu sáu cơn, tui nhìn thẳng vào mặt ổng nói: – Thằng mặt loz!

Tui biết đó là 1 câu chửi tục khủng khiếp!

Tui biết người như tui ko được nói vậy.

Nhưng tui ko hiểu vì sao, nhưng cứ như ai xui tui nói.

Ông nghe rõ nhưng vẫn hỏi lại: em nói gì?

Tui quát: có bị bánh 5 ngàn thôi, anh có cần phải làm cái mặt yêu tinh đó ko? Thảo nào con em nó ghét anh.

Ổng cũng ko vừa, quát lại: em vì con em mà chửi anh vậy đó à?

Đương nhiên! – tui đáp: nó là máu thịt của em. Còn anh chả là gì.

Ông ta đùng đùng quay xe: chia tay đi, anh về!

Tui dòm ổng: gớm! Làm như báu lắm. Không tiễn.

Ông ta cứng được 1 buổi. Đến tối ông nhắn tin làm hoà. Tui ko trả lời. Ổng gọi tui ko nghe máy.

Ổng gọi liên tiếp 2 ngày, ngày thứ 3 ổng chạy lên. Ổng nói: anh định nói với em 1 chuyện.

-……..

– Anh tặng em cái nhà của anh. – Ổng nói.

– Không thèm! – Tui đáp gọn.

– Vậy anh trả nợ và xây nhà to cho em nha?

– Tại sao?- Tui hỏi.

– Tại anh yêu em.

– Nhưng em ko yêu anh. – Tui nói rõ ràng.

Ổng đáp: không sao, chỉ cần em vui và không xua đuổi anh là được.

– Điều kiện là gì? – Tui hỏi.

– Không có! Anh chỉ cần em vui.

Nói là làm. Ông đăng bán nhà. Đăng 1 ngày là có người chốt mua. Giá 1 tỷ.

Ông lên cầm hồ sơ vay nợ của tui đi thanh toán hết. Ông mua cho tui cái xe hơi cũ. Còn lại ông xây nối với nhà cũ của tui thêm 3 phòng, trở thành 1 khu nhà to đẹp. Đồ đạc của ông dọn về căn nhà thứ 2 mà trước đây tui dùng để bán cafe. Ông chạy đi chạy lại giữa tập thể trường ông và nhà tui. Lúc này nhà đang xây nối tiếp nên cửa phá ra, đồ đạc lung tung. Ông ở lại để canh. Nhà tui có 3 phòng ngủ, tui dọn cho ông 1 phòng riêng. Tui và con rút qua 1 phòng ôm nhau ngủ chung. 2 hôm đầu thì ko sao, đến đêm thứ 3 ông đứng ngoài cửa gọi, ban đầu thì khẽ thôi, thấy tui ko trả lời ông gào toáng lên đạp cửa rầm rầm. Khi ấy là 1g sáng, ông yêu cầu tui qua ngủ chung. Tui bảo nếu ông còn gây sự thì cút đi. Ông nói nhà ông đã bán, đi đâu bây giờ. Tui nói đó là chuyện của ông. Tui không yêu cầu ông làm vậy, ông cũng ko có điều kiện gì nên đừng đòi hỏi. Ông về phòng nằm. Sáng hôm sau tui nói thợ làm thêm cho tui cái chốt cửa, đề phòng đêm ổng nổi tà. Ông hậm hực cay cú luôn với đám thợ, ra vào đá thúng đụng nia chửi đổng.

Ông nhận nhiệm vụ nấu ăn. Sáng ông dậy sớm nấu. Tui thích ăn phở, ông nấu phở. Con tui thích ăn cơm chiên dương châu, ông cũng chiên cơm. Sáng ấy ông chiên xong, ông gọi con bé dậy, hối nó ăn trước, ông kêu ăn liền cho nóng mới ngon. Tui thấy lạ dậy luôn để cùng ăn. Tui đẩy tô phở về phía con nói: hôm nay con ăn phở, mẹ ăn cơm chiên. Ông giằng lại kêu: em kì ghê. Cơm của con!

Tui múc muỗng cơm ăn thử, 1 vị kinh khủng xộc lên: cơm đã thiu chảy nước. Tui hỏi ông: anh biết cơm thiu ko?

Ông nói: thiu đâu? Em đừng gây sự.

– Vậy anh ăn hết dĩa cơm cho em xem.

Tui ngồi nhìn ông ăn hết dĩa cơm mới đứng dậy nói: anh đừng giở trò!

Một hôm tui đi ăn đám cưới, ổng đi họp, nhà ko có ai nên tui nhờ mẹ sang trông nhà cho thợ làm, sẵn nấu ăn cho con tui. Mẹ tui sang là kiểm tra nồi cơm để nấu. Mẹ la lên: cơm thiu chảy nước mà sao cứ để trong nồi ko đổ đi?

Tui thấy lạ qua bếp coi thử thì thấy cơm thiu thật, cứ như nấu từ 3 hôm trước. Tui ko hiểu ông ta giở trò gì với nồi cơm, nhưng rõ ràng hôm nào ông ở lại nấu cơm ăn thì y như rằng hôm sau nồi cơm thiu thối ra. Còn tui mà nấu thì cắm điện để vài ngày chả sao. Mẹ tui mang nồi cơm đổ ra trước cổng cho gà hàng xóm qua ăn. Chiều tối ổng lên thấy cơm đổ ổng hỏi: sao cơm nước đổ đầy ngoài cổng?

Mẹ tui nói: cô đổ đó, nồi cơm thiu rồi.

Ổng im lặng ko nói gì.

Khi mẹ tui về rồi, ổng mới đay nghiến tui: mẹ em quả là biết sài tiền. Chắc thấy tiền chùa nên ko tiếc.

Tui thắc mắc: anh nói gì?

Ổng bảo: vẽ chuyện, nồi cơm đang yên lành mang đổ đi, chẳng qua thích sài sang nên nấu cơm mới.

Tui điên đên: này anh Phú, tôi đã hiểu vì sao ông là giáo viên mà bỏ những 2 lần vợ. Tại vì anh chó má quá!

Ông luôn tự hào là người thông minh. Theo lời ông kể thì ông và vợ đầu lấy nhau tay trắng, vợ ông buôn bán ở chợ lớn Phan Thiết. Sau mâu thuẫn, vợ ông ôm con vào SG lập nghiệp, nhà cửa ông lấy hết nhưng không chu cấp nuôi con. Vợ thứ 2 là tiểu thơ của 1 nhà buôn bán kinh doanh sầm uất ở thị trấn Phú Long- phan thiết. Người này là giáo viên, gái tân. Do gia đình nhà này quyết ngăn cấm con gái ko được quen ông nên ông thù, ông làm cho chửa, lấy nhau thời gian ông bỏ, phần vì ghét nhà vợ, phần vì cô này ngoại tình. Vợ 2 của ông lại ôm con đi, sau khi cùng nhau xây hoàn thiện căn nhà của ông. Ông vẫn giữ tài sản, ko có trách nhiệm với con. Tui từng nói với ông, ly hôn mà nói xấu vợ là đồ đàn ông tệ hại. Mà tính đông đàn bà quá, vặt vãnh, để ý từ cây kim sợi chỉ. Người như vậy làm sao tui tin ông đầu tư cho tui mà ko tính toán?

Ông đề nghị tui đăng kí kết hôn. Tui ko đồng ý. Ông nói muốn có con với tui. Tui nói thẳng: tui có bé An rồi. Yêu ông tui còn ko làm được, thì sao có thể có con.

Một hôm tui và con đi dạy về, trưa muộn rồi, ông hăm hở đưa cho con bé ly nước cam kêu uống cho mát. Tui ngăn lại nói: đang đói ko được uống, đau bao tử. Anh uống đi.

Tui đưa lại ly cam cho ông. Ông cầm ra bếp nhìn trước nhìn sau rồi đổ vào bồn rửa. Tui nhìn thấy hết. Chính bản thân ông ko dám uống ly nước ông pha. Chỉ có 1 lý do: ông đã bỏ gì vào đó!

Chiếc xe hơi ông mua cho tui bỏ ở tiệm để tân trang lại. Trước khi đi lấy 1 ngày, tui mơ thấy bà ấy. Bà ko ở 1 mình. Có rất nhiều người xung quanh. Họ đang cùng bà cố sức đập phá, kiểu như muốn thoát ra khỏi 1 nơi giam cầm vậy.

Sáng, tui xuống tiệm Hồng Lợi lấy xe. Trên đường về, tui ghé chùa Tam Bảo ở km10, Hàm Kiệm. Tui vào thắp nhang và ngồi nói chuyện với trụ trì. Ông trụ trì nhìn tui nói: ấn đường của con có vệt đen. Con mới đi đám tang hay thăm mộ về à?

Tui nói: ko có, con đi lấy xe về thôi.

Thầy đưa cho tui lá bùa, dặn bỏ trong bóp, luôn mang bên mình. Tui tâm sự chuyện ông Phú. Tui nói: giờ con luôn nơm nớp lo sợ con của con bị hạ độc.

Thầy nói: ông ta vì nghiệp mà đến. Con vì duyên mà gặp. Phúc hay hoạ tự mình đón nhận. Ông ta cũng gần trả nợ xong nghiệp chướng rồi.

Tui mang xe về. Đêm ấy tui mơ thấy nhiều người la hét đánh nhau. Kiểu như nhiều người đánh hội đồng 1 người. Trong đó, kẻ chỉ đạo trận đánh là bà tóc dài.

Nhà xây gần xong. Vì là xây nối chung với nhà cũ nên thợ họ kéo tới làm rất nhanh, gần 1 tháng đã hoàn thIện, chỉ còn khâu trang trí. Hoạch toán phát sinh 250 triệu. Ông Phú nói ko còn tiền, tui lại lóc cóc đi vay ngân hàng.

Xe hơi vừa tân trang mấy chục triệu xong ko nổ. Thuê xe kéo ra tiệm. Thằng thợ đề phát nổ luôn. Lạ!

Tui mỗi lần lên xe là cứ có cảm giác ai đang ngồi sau nhìn tui, nên tui hay ngoái lại phía sau hoặc nhìn kính hậu. Xe đang chạy bon bon thường xuyên tắt máy ko rõ nguyên nhân. Đỉnh điểm là 1 hôm tui đi phan thiết, tới hàm kiệm, tui đang bon bon chạy len ngoài bỗng dưng xe tắt máy. Xe kẹt số khựng lại khi đang tốc độ cao. Tui nhanh trí đạp côn, xe trôi theo quán tính. Cái contenor phía sau vì tránh tui phanh cháy đường. Tui xuống xe, cúi đầu xin lỗi. Tài xế mặt đỏ phừng phừng ngó cổ ra chửi: Đm con ranh kia, mày đi như thế chi bằng giết người à?

Tui run lập cập, nay tui ko chết chắc do các cụ gánh còng lưng. Tấp xe vô lề, tui gọi cho thầy Tâm nhẫn.

Thầy cùng 1 đệ tử chạy đến chỗ tui. Vừa nhìn thấy cái xe, tui chưa kịp nói gì thì thầy la lên: ôi trời! Ác vong, sao số nữ toàn gặp quỷ ko vậy?

————————————–

PHẦN 17

Thầy dán vào cảng trước xe 1 lá bùa rồi kiu tui lái về, kiếm người bán đi.

Tui về chụp cà vẹt xe, nhờ 1 anh bạn bên an ninh tỉnh điều tra. Lần theo số khung số máy, anh phát hiện được xe này gốc ở SG, trong 1 lần đi Đà Lạt, bị tai nạn ở đèo Bảo Lộc, chủ xe chết ngay tại chỗ, dính cứng trong xe.

Giờ thì tui hiểu vì sao tui vào xe cứ có cảm giác ai nhìn mình. Chính là vong hồn anh chủ xe, chết ở tuổi 39. Vì là xe của anh, nên anh ở đó giữ hoài, gia đình anh cũng ko biết được để gọi hồn anh về thờ cúng. Tui cũng giải mã được giấc mơ đánh hội đồng 1 người đêm tui lấy xe về. Do anh ở trong xe, theo vào đất nhà tui nên bị chủ đất đánh thôi.

Tui bàn với ông Phú bán xe. Ông bảo để ít bữa, chứ vừa mua xong bán liền tiếng tăm ko hay. Tui mang xe đến chỗ khác gửi, ko dám đi nữa.

Nhà xây xong thì ông Phú nói với tui: thằng con trai trưởng của anh ở SG với mẹ nó, vẫn ở trọ. Đáng lẽ cái nhà của anh sau sẽ là của nó. Mà giờ anh bán cho em rồi. Em coi cắt cho nó lô đất đc ko?

À, thì ra thế! Tui vẫn biết trên đời này chẳng ai cho không nhau cái gì, nhất là đối với người tiếc từ lon nước ngọt. Chẳng qua ông cũng tính toán cả rồi. Căn nhà ông ở phan thiết cũng chật hẹp, không đủ 100 mét vuông. Tui đây mẹ cho nửa sào đất thị trấn, cắt ra được 5 lô mặt tiền. Thứ ông nhắm đến là số đất của tui. Thảo nào ko cần điều kiện gì, mạnh dạn bán nhà về đầu tư cho tui.

Nhưng đâu chỉ mình ông khôn. Tui thì ý thức được mình chỉ nghèo tiền mặt thôi, đất tui rộng vậy, bán 1 lô dư xây dư trả. Tui cũng mạnh dạn nhận tiền, nếu tìm hiểu nhau không được, khi chia tay tui hoàn lại cho lô đất, thế là công bằng ngay.

Không cần suy nghic, tui trả lời: ok anh luôn. Khi nào nó về thì em sang tên cho. Anh có cần thì em sang luôn cho anh lô nữa.

Ông cười toe, mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.

Nhưng…

Vâng! Sự đời vẫn còn 1 chữ nhưng đáng lo ngại!

Con ổng chưa kịp về.

Ổng chưa kịp nhận đất!

Chiều đó tui mua cho con 1 hộp sữa bột milo. Định đêm sẽ pha cho con 1 ly uống trước khi đi ngủ. Tuy nhiên 6g tối thì tui nhận điện của giáo viên trong tổ rằng 7g tập trung ở nhà 1 cô đồng nghiệp để làm đồ dùng dạy học. Trước khi đi tui nhờ mẹ sang ở với con bé, canh chừng ông Phú. 9 g tối tui về, thấy trên bàn có ly milo còn đầy ắp, tui hỏi con: ly sữa này là sao?

Con tui nói: con thèm sữa nên kêu chú phú pha, mà chú pha lợ lắm, con ko uống được.

Tui hỏi: con uống miếng nào chưa?

Nó kêu con nếm mà dở quá nên nhổ ra rồi.

Yên tâm vì con ko uống, tui đổ ly sữa rồi đi cùng con ngủ. Tui hứa với nó: sáng mai mẹ pha sữa con uống nha, giờ mệt quá ngủ nè.

Sáng dậy pha sữa, tui phát hiện trong lon sữa của con có hạt gì óng ánh.

Cẩn thận đổ hết ra đĩa và nếm thử: bột ngọt! Đó chính là bột ngọt.

Lon sữa vừa mua chiều qua, chưa ai đụng vào- trừ ông. Ông rất cẩn thận đảo đều để trộn lẫn sữa với bột ngọt.

Nhà sản xuất ko làm điều này.

Tiệm bán lại càng không.

Những ai học hoá đều hiểu, bột ngọt nếu dùng quá liều sẽ ảnh hưởng não.

Là ông muốn giết con tui. Lý do là gì? Ko phải vì ghét nó. Mà là vì tài sản của tui. Loại bỏ được con tui, ông nghiễm nhiên hưởng hết nếu lấy tui. Biết đâu ông cũng muốn giết tui?

Xem thêm  Thất sơn huyền án: Tử Linh (Tác Giả : Quoằng Quéo) – Chương 12

Mặt tui tái đi. Cơn giận lên đến đỉnh điểm. Tui gọi mẹ sang. Tui gọi con tui tới. Tui hỏi: đêm qua sao con ko uống ly sữa trên bàn?

Con nói: vì nó lợ lợ kì lắm, con ko uống nổi.

Tui hỏi tiếp: con có trộn đường vô hộp sữa cho ngọt hông?

Con nói: dạ hông. Con ngồi coi phim tới lúc mẹ về, rồi ngủ cùng mẹ luôn đó.

Quay qua mẹ tui hỏi: hôm qua ai pha sữa cho bé an?

Mẹ nói: thằng phú chứ ai?

Tui hỏi tiếp: mẹ có đụng vô hộp sữa ko?

Mẹ nói: không, nhưng sao?

Tui đẩy dĩa đựng sữa qua cho mẹ, hỏi: mẹ nhìn thử có gì trong sữa?

Mẹ nếm thử, liền vội nhả ra và nói: bột ngọt! Eo ơi kinh quá!

Tui quay qua ông phú hỏi: nói đi, lý do là gì?

Ông tỉnh bơ mặt ko biến sắc: ý em là sao?

Tui gằn từng tiếng: tại sao anh trộn bột ngọt vào sữa của con tui?

Ông ta cười nhạt, rất bình tĩnh, ông nói: biết đâu chính em trộn? Em nhận tiền của tôi rồi giờ muốn quỵt nên giở trò?

Tui thét lên rồi xông lại phía ông, tui cào cấu, bứt tóc, xé áo rồi đấm lia lịa vào mặt ông: tại sao ông có thể làm vậy? Chẳng phải tôi đã đồng ý cho ông 2 lô đất rồi sao? Hay ông muốn lấy hết mới thoả lòng? Tui đã từng nói với ông, mẹ tui và con tui là 2 thứ ko được đụng đến mà. Cút ra khỏi nhà tôi.

Ông ko chạy, ko né tránh. Ông đứng im để tui xé ông thành bạch tuộc. Đoạn ông nói: có bằng chứng là anh làm ko? Nếu ko có thì em cũng là 1 đối tượng tình nghi.

Tui nói: được. Vậy thì lên công an. Tui sẽ làm đơn tố cáo ông tội đầu độc trẻ con.

Nghe đến công an, mắt ông láo liên, cử chỉ lúng túng: tuỳ em thôi. Tôi không có nhu cầu kiện!

Mẹ tui nói: ngồi xuống hết đi. Thôi, ko ở được là giải tán. Kiện cáo làm gì. 2 đứa nên giải quyết vấn đề tiền bạc đi.

Ông nói: cái đó nói sau đi cô!

Đoạn ông vô nhà xếp đồ rời đi.

Tui mang những đồ còn lại của ông tống qua bên kho. Gọi thợ đến thay toàn bộ khoá cửa và khoá cổng, gắn camera an tinh cho toàn bộ các góc của khu nhà.

Đêm ấy tui ngủ mơ thấy bà tóc dài. Bà đến để đòi lại bông hoa trên tóc tui. Bà nói bà đã chờ người ấy lâu lắm rồi, khi đón được người ấy, bà sẽ đi. Tui hỏi bà đón ai, bà ko nói. Xung quanh bà có nhiều người, họ đều ko muốn bà đi. Tiếng kêu khóc nghe ảo não lắm.

Tỉnh dậy tui mệt mỏi kinh khủng. Đầu óc cứ u mê nghĩ mãi ko ra là mình quên việc gì, mất luôn khả năng nhìn từ phía sau.

Ông Phú chỉ im lặng đc 1 ngày, ngày thứ 2 ông nhắn tin chửi tui, giọng điệu hệt mụ hàng cá.

Ông nói tui giả vờ ngu, giả vờ yếu đuối chớ tui khôn thấy mẹ.

Ông chửi tui nguyên ngày bằng tin nhắn, khủng bô tui bằng gọi điện.

Tui chỉ nhắn lại: lên gặp tui để đi sang tên 2 lô đất. Ông nói ông muốn tui trả tiền mặt. Tui ok, vậy chờ tui bán đất. Tui biết thừa ông cố tình kéo dài thời gian để có cơ hội làm lành.

Tui đoán ko sai, sau đó ông năn nỉ tui cho ông quay về, tui cương quyết ko chịu. Tui treo bảng bán đất. Tui cũng rao bán xe. Xe mua 270tr, tân trang hết 30tr. Tổng 300tr. Tuy nhiên ai xem xe họ cũng trả dưới 200tr.

1 tuần sau tui bán giá 190tr. Tui nói với ông ta nhận luôn hay chờ bán đất trả 1 lần. Ông nói chờ bán đất. Vậy là tui mang tiền trả ngân hàng, còn nợ lại 60tr tui trả dần bằng lương hàng tháng.

Ông Phú đi gần 1 tháng thì vào 1 buổi chiều, tui nhận được điện thoại của mẹ Duy. Bà hỏi: Duy có liên lạc với chị ko?

– Dạ không!

Bà mếu máo nói: nó bỏ đi từ sáng, tôi kiểm tra thấy quần áo mang đi sạch rồi.

Tui nói: con ko quan tâm. Bác từng nói bác tự lo cho anh ấy được.

Tui cúp máy. Bồn chồn đứng ngồi ko yên. Tui mong Duy vào nhà tui thật, đừng bỏ đi biệt xứ như lời anh đã nói. Đừng làm gì dại dột.

Tui gọi điện thoại thì thuê bao. Tui nhắn tin từ điện thoại, zalo, fb. Nhắn cả trong twoo. Tui hy vọng sẽ có lúc anh mở ra đọc sẽ thấy tin của tui.

Tui thấp thỏm đến chiều muộn ngày hôm sau thì Duy xuất hiên trước cổng nhà tui.

Tui mừng ko thở được. Vậy là chưa bỏ đi mất tích, anh vào tìm tui thật!

Nhưng sau cảm giác mừng vui, là cảm giác khó xử. Tui sẽ không thể giải thích được với mẹ Duy, chắc chắn họ sẽ nghĩ tui dụ dỗ con họ. Tui đã rất cố gắng để chia tay, đã nhắm mắt lao đầu vào già Phú để quên, nhưng giờ Duy đứng đây, tui biện minh thế nào?

Tui nói: mẹ có gọi cho em hôm qua. Để em gọi cho mẹ đỡ lo.

Duy nói: em đừng điện. Anh ko về nữa. Anh đã lấy được giấy chứng nhận độc thân và làm lại hết giấy tờ rồi. Mình đi kết hôn. Mình sống cho mình thôi, ai không hiểu thì kệ họ.

Tui nói: em sắp lấy chồng rồi!

Duy nói: anh biết hết! Nhưng không thể được. Làm vậy sẽ huỷ hoại tương lai của em và con. Nếu không còn yêu anh, cứ để tâm tĩnh lại, vài năm sau gặp người tốt mà kết đôi, cần gì phải làm bừa như vậy?

Tui lắc đầu: mình ko lấy nhau được đâu. Anh về nhà anh Hùng đi, xin lỗi anh Hùng và đi làm trở lại. Kệ em.

Duy khoác balo lên vai: em ko cho anh ở, em bỏ anh thì thôi, anh đi! Từ nay sẽ ko còn ai thấy thằng Duy này ở đâu nữa.

Duy quay bước đi thật. Tui đứng tần ngần 1 lát chạy theo níu lại: thôi đừng đi. Vào nhà với em.

Tối đó chờ Duy ngủ, tui gọi cho mẹ Duy: bác ơi, anh Duy vào đến nhà con lúc chiều. Giờ bác tính sao? Bác vào đón hay gọi anh Hùng lên đón?

Bà mỉa mai luôn: chị đừng có làm bộ làm tịch. Chị lừa được thằng con tôi chứ sao lừa được tôi? Chẳng phải chị dụ dỗ nó, ép nó bỏ nhà vào với chị à? Chị từng nói với tôi chị đi lấy chồng, tôi nghe mà tin ko nổi. Chồng ở đâu mà cho chị lấy sẵn vậy? Chẳng qua chị lừa chúng tôi thôi.

Tui nói: chẳng phải con làm gì cũng có người theo dõi và báo cáo hết hay sao? Nếu bác còn như vậy, con ko gọi nữa đâu ạ.

Tui cúp máy, bụi lại bay vào mắt, thời tiết gì kì ghê, đang đứng trong nhà mà gió cũng cuốn bụi vào mắt được. Buồn ghê. Tui có làm gì họ cũng chẳng tin tui.

Biết người nhà gọi nặng nhẹ, Duy lấy máy của tui tắt nguồn giấu mất.

Điện thoại của tui ko chỉ mình mẹ Duy gọi. Có ông Phú nữa.

3 ngày không khủng bố được tui, ông chạy lên nhà. Thấy có Duy, ông nghiến răng trèo trẹo: á à, thì ra ngay từ đầu cô đã có ý định lừa tình tôi để bao nuôi tình trẻ.

Tui gắt: dùng não mà suy nghĩ đi. Anh thừa biết lúc này tui ko có tiền. Bao nuôi gì chứ?

Ông vặn vẹo: vậy sao nó ở trong nhà? Nhà này tôi xây, tôi không ở thằng khác đừng hòng ở. Trừ khi cô chồng đủ tiền cho tôi!

Tui chỉ tay ra cổng: thấy bảng bán đất ngoài đó ko?

Ông nói: biết đâu cô rao cho có mà ko bán?

Tui cười: vậy lên công chứng đi. Ngay bây giờ tui cắt cho anh 2 lô. Anh tự bán. Chắc chắn nhiều hơn số tiền anh đã đưa tôi.

Ổng lắc đầu: không! Lúc trước tôi cho nhà cô ko lấy, cô lấy tiền mặt. Giờ tôi cũng ko lất đất. Cô bán lấy tiền trả tôi.

Tui đồng ý: ok anh. Muốn nhanh thì anh phụ gọi mối mua đi. Còn giờ thì dọn hết đồ đạc ra khỏi nhà tôi.

Không còn cách nào khác, ông gọi xe dọn đồ.

Duy vẫn ở nhà tui, còn tui thì luôn trong tâm thế đợi gia đình Duy qua đón. Nhưng cả tuần trôi qua, ko thấy động tĩnh gì.

Có điều lạ là cứ đúng 3g đêm là Duy tỉnh giấc. Đó là khung giờ âm khí vượng nhất. Tui biết Duy bị vong âm phá nhưng chẳng biết làm cách nào.

Sau 2 tuần thì tui lấy được điện thoại và mở máy. Mẹ Duy gọi liền, vẫn điệp khúc cũ: chị cho con tôi ăn gì, nó có sụt cân ko? Chị có bắt nó làm việc nặng ko?

Tui nói: bác đón anh ấy về giúp con, chứ con cũng ko biết phải làm thế nào. Con cứ canh suốt, sợ anh bỏ nhà ra đi mình ko tìm được.

Bà nói: tiền đâu mà nó đi, ai dám nhận nó làm? chị lại định giấu nó, không cho ai gặp nữa à?

Tui bảo: bác ơi, anh ấy là nha sĩ, mà lại là nha sĩ giỏi nhất trong hệ thống nha khoa của anh Hùng, kiếm đâu chả được việc? Anh Hùng chỉ oai khi ở Bình Thuận thôi, chứ nếu Duy vô SG làm việc, anh ko dám manh động đâu.

Mẹ yêu cầu tui đưa máy cho gặp Duy, anh nói luôn: mẹ đừng can thiệp vào tình cảm của con nữa, con không về đâu.

Vẫn ko ai đến đón Duy. Những ngày sau đó, mẹ Duy theo kiểu buông xuôi, dần chấp nhận Duy đang ở nhà tui. Vì vậy mà anh mở máy nhận điện của mẹ. Một hôm tui nghe bà nói với Duy: thôi, con thích thì cứ ở cho chán. Đừng kết hôn, đừng có con. Cứ nằm chơi xem nó nuôi con được mấy ngày. Đừng đi làm gì cả, cứ ăn hết của cải rồi về đây, mẹ cưới vợ trẻ đẹp cho.

Duy trả lời: con sẽ kết hôn, sẽ sinh con đẻ cái. Con ko lấy ai nữa.

Sau đó gia đình Duy ko chấp nhận nhưng cũng ko phản đối nữa. 2 đứa mạnh xây dựng cuộc sống chung.

Anh Hùng lại nhận Duy vào làm, nhưng điều đi ra tút ngoài phan rang, cách nhà tui 200km, với mức lương khởi điểm 7tr một tháng, ăn uống tự túc. Duy vẫn chăm chỉ cách ngày chạy ve máy về 1 lần. Đi được mấy hôm thì tai nạn tại ngã 3 gộp huyện Hàm Thuận Bắc. Tui sợ quá nên xin chuyển công tác ra ngoài huyện Tuy Phong, giáp Ninh Thuận để rút ngắn đường về cho Duy. Tui mang con theo. Lúc này bọn tui đi đăng kí kết hôn. Bọn tui đi đầu tuần và về nhà vào cuối tuần. Dự tính làm vài năm cho có vốn rồi chuyển về lại.

Tui vẫn loay hoay tìm người mua đất, lạ thay ko có 1 ai hỏi mua.

Đã hơn 2 tháng sau ngày ông Phú rời nhà tui, tui vẫn chưa thể hoàn lại số tiền cho ông. Tui đã nghĩ đến việc đi vay, nhưng với đồng lương gần 7tr, tui ko thể trả lãi của 1 tỷ, ko cẩn thận là bị ngân hàng xiết nhà như chơi. Nên vẫn phải đợi người mua.

Tui xuống thầy Tâm Nhẫn, xin thầy cho bùa bán nhà, thầy nói: em ko cần trả. Và cũng ko kịp trả.

Tui hỏi vì sao? Thầy nói thiên cơ bất khả lộ. Nếu muốn, thầy sẽ giúp ngồi thiền để nhìn được tiền kiếp.

Tui hỏi thiền vậy có ảnh hưởng gì ko? Thầy nói đương nhiên có, trả giá bằng dương thọ, nghe ớn quá, tui đi về.

Đêm đó tui mơ thấy bà tóc dài. Lần này tui nhìn rõ mặt. Bà trẻ lắm, trạc tuổi tui thôi. Bà buộc tóc bằng cái ruy băng màu hồng trông xinh lắm. Bà ko mặc đồ trắng nữa, thay vào đó là cái váy xanh rất đẹp. Cái váy cổ trang.

Bà dắt tay tui dạo trên 1 đồng cỏ xanh mượt, bà nói: mình sắp được rời đi rồi. Mình đã đợi được ông ta. Bạn đừng suy nghĩ nhiều. Sau này, bạn phải tự mình chống đỡ mọi việc.

Tui hỏi bà đợi ai và sẽ đi đâu, bà mỉm cười ko nói. Lúc chia tay, bà bảo: 5 người chúng ta đã từng có duyên từ kiếp trước. Đợi gần 500 năm, mới được gặp đông đủ ở kiếp này. Bạn vẫn ngu ngơ như xưa. Hay là mình gửi 1 thiên sứ đến bảo vệ bạn nhỉ?

Tui ko hiểu bà nói gì.

Sáng hôm sau tui nhận tin: ông Phú ung thư phổi giai đoạn cuối. Chuyện là ông sốt cao cả tuần, mua thuốc uống ko bớt. Ông nhập viện, chụp phổi phát hiện khối u đã di căn vào xương. Bác sĩ dự liệu ông chỉ còn 1 tháng.

Chị ruột của ông đưa ông vào trung tâm ung bướu với hy vọng còn nước còn tát. Nhưng bệnh viện trả về. Ông gọi cho tui, thều thào và yếu ớt, ông nói tui có thể thăm ông 1 lần ko? Tui ko hứa vì tự nhiên tui kinh sợ. Lúc sống ông ác thế, chết thành ma chắc còn ghê hơn. Đời tui đã lên bờ xuống ruộng vì mấy con ma rồi, thêm con này nữa chắc tiêu. Bên cạnh đó tui sợ cả người nhà ông, lỡ đâu họ ác giống ông, gây hại cho tui thì sao?

Thấy tui im lặng ông nói: em phải hạnh phúc nhé, anh xin lỗi.

Tim tui như có ai bóp nghẹt. Làm ơn đợi tui chứ, tui chưa kịp hoàn tiền cho ông mà.

Lúc đó là cận tết.

Đêm 30 tết, gần sáng tui mới ngủ. Tui nhìn thấy bà tóc dài. Bà chúc mừng năm mới và chào tạm biệt tui. Đứng đằng xa, tui thấy có bóng 1 người đàn ông nhưng nhìn ko rõ.

Sáng mùng 1 tết năm 2017, qua fb bạn bè, tui nhận tin ông Phú đã mất.

————————————–

PHẦN 18

Tui đơ cả ngày mùng 1 tết. Tui ngồi im trên xích đu- nơi mà lúc trước ông hay ngồi đọc sách. Cái tướng còm nhom đen đúa nhăn nheo làm tui phát ghét. Tuy nhiên, giờ tui ko thấy ghét ông nữa. Tui đã hiểu câu nghĩa tử là nghĩa tận. Tui ko sân si ghét bỏ ông nữa, tui ngồi cả ngày để tưởng niệm về ông.

Những ngày sau đó, tui luôn thấp thỏm trong lòng, xem gia đình ông có tới kiếm mình ko. Đương nhiên là tui có chủ ý riêng rồi, nếu thằng con trai của ông về theo lời ông dặn, tui sẽ theo lời hứa sang tên cho nó 2 lô đất. Còn nếu gia đình anh chị em hay bất cứ ai đến đòi, tui sẽ ko trả. Vì đây là tài sản riêng của ông Phú, ông đã cho tui. Giờ ông mất, ko ai có quyền đòi.

Thật ra là tui đã nghĩ nhiều, ko có ai đến cả. Cũng đúng thôi, 2 đứa con ông bỏ rơi từ nhỏ, ko có trách nhiệm gì. Ông gọi chưa chắc nó thèm nghe máy ấy chứ. Với lại lúc ông hỏi dò tui về đất, có lẽ ông đưa con ra cho dễ nói chuyện, thực tế có khi thằng nhỏ chẳng biết gì.

Tui lắng nghe động tĩnh, và rồi cũng có.

Bạn tui- một người làm luật sư trong đoàn luật sư tỉnh báo với tui: sau khi chôn cất ông Phú xong, bà chị ông đã viết cái đơn kiện 7 trang kiện tui để đòi lại tài sản. Nghe xong tui cười: chẳng thà đến nói chuyện tình cảm, em sẽ cắt đất trả. Còn kiện á? Em ko trả 1 xu.

Nếu đã đụng đến pháp lý thì phải rõ ràng: bà kiện cho ai? Lấy lại tiền cho ai trong khi em bà đã chết và số tài sản kia ko liên quan đến bà? Nếu bà có đơn uỷ quyền của ông Phú để bà đi kiện, thì bà phải chứng minh được tui mượn tiền hoặc nhận tiền của ông Phú thông qua giấy vay nợ hoặc thông tin chuyển khoản. Cái gì cũng ko có, bà định làm thế nào? Chẳng phải bà cũng đang vì tiền, vì tham nên đi đòi sao? Chửi tui đâu có được.

Xem thêm  Tiếng Ma khóc dưới Bến sông (Người Kể: Hồ Lương) - Phần 2

Anh luật sư nói: thấy cái lá đơn kèm lời trình bày, bọn anh khuyên về đi, không kiện được đâu. Đời này chưa có thằng đàn ông nào mang tiền cho gái mà kiện đòi lại thành công.

Tui im lặng hóng tiếp, và thật bất ngờ.

Anh Hùng đến tìm bà, anh cầm lá đơn kiện và tuyên bố sẽ cho tui chết rục trong tù, nếu không cũng phải buộc tui bị đuổi dạy. Anh tập hợp 1 đoàn luật sư giỏi với phương châm: chỉ cần thắng kiện bằng mọi cách, ko quan tâm đến chi phí. Anh sẽ chi trả toàn bộ.

Tui không sợ, đâu phải cứ giàu là có thể bẻ cong pháp luật. Nhưng tui buồn vì dù cho có đăng kí kết hôn với Duy rồi, nhà họ cũng ko buông tha, họ ngồi rình chờ cơ hội giết tui bằng mọi giá.

Mấy hôm sau, anh bạn lại thông tin: chả có luật sư nào dám nhận vụ kiện. Họ khuyên anh Hùng bỏ qua đi, đừng làm lớn chuyện kẻo bị tui kiện ngược tội vu khống thì rắc rối.

Chuyện pháp lý đòi nợ lắng xuống, nhưng bùng lên tin đồn tui lừa đảo 1 ông già mấy tỷ bạc và ép chết ổng. Tui nghe nhưng kệ. Họ tin tui cũng chẳng mập, ko tin tui cũng chẳng ốm. Chồng tui hiểu ngọn ngành câu chuyện là được. Lòng tui vẫn chờ con ông phú xuất hiện, nhưng tuyệt nhiên ko thấy!

Lúc này, vợ chồng tui thuê nhà ở luôn lại Tuy Phong, lâu lâu mới về lại quét dọn nhà cửa. Sát bên nhà tui là nhà của cô hàng xóm tên Hiệp. Cô Hiệp goá chồng, đi làm ăn trên đà lạt, nhà để cho 1 cặp vợ chồng thuê. Cặp vợ chồng thuê nhà cô Hiệp có 1 đứa con gái 4 tuổi, còm nhom bẩn thỉu, hay tha thẩn chơi trước sân. Con bé ko được đi nhà trẻ, phải ở nhà chơi ngoài hè 1 mình khi bố mẹ khoá cửa đi làm. Thỉnh thoảng tui về hay mua đồ ăn cho nó. Nhìn nó thật đáng thương, ngày ăn có 1 bữa, trưa nhịn đói ngủ vạ vật ngoài hè nắng, tối muộn ba mẹ về mới được vào nhà và có cái ăn.

2 căn nhà của tui xây cách nhau 5m, được nối lại bởi sân bê tông, trên làm vòm tôn kín mít nên rất sạch và mát. Đó là nơi đậu xe và tụ tập bạn bè. Góc trong sân tui để bộ bàn ghế đá. Trước đây nhà tui nuôi chó nên cổng có làm 1 ô vuông bên dưới, để chó chạy ra đi vệ sinh. Cái lỗ này vừa vặn cho con bé chui vào. Tui dặn nó: cô để sẵn xô nước, con khát múc uống, tay dơ thì múc rửa. Khi cô vắng nhà con cứ chui vào đây chơi, nằm trên ghế đá ngủ cho mát, đừng lang thang ngoài đường.

Con bé làm theo lời dặn, yên ấm được vài tuần thì có chuyện.

Hôm đó tầm 7g tối, bác hàng xóm gọi điện: con về gấp. Hình như nhà con có thằng nào thắt cổ chết trong nhà. Công an đến đông lắm nhưng ko thể vào được vì nhà con xây khép kín.

Tui bàng hoàng. Ơ hay, chuyện quái gì vậy nhỉ. Ngày nào tui cũng kiểm tra camera, làm gì có ai vào? Chả nhẽ thằng nào rảnh tới mức trổ mái chui xuống nhà tui thắt cổ?

Tui phi về. Công an chờ sẵn thật. Mở cửa ra, mọi thứ sạch tươm, chả có gì. Công an qua nhà sát bên điều tra, vì vợ chồng họ chạy lên báo án.

Tui cũng qua theo.

Cô vợ khai, là do nghe con bé chui bên nhà tui về khóc toáng lên kể, nên mới báo công an.

Tui đi vào giường, con bé nhỏ thó trùm trong chăn run lập cập, luôn miệng khóc nói: có ma, con ma mắt trắng, con ma lưỡi dài, con ma treo cổ.

Tui ôm nó, hỏi chuyện gì. Nó kể chui vô chơi, nghe tiếng ai gọi nó ở trong nhà, nó nhón chân dòm qua ô kính, thấy có 1 ông đi tới đi tui, ông đuổi con về mà con ko đi, sau đó ông đu lên trần nhà, ông chạy xung quanh tường rồi ông treo cổ lên. Mắt ông màu trắng, lưỡi ông màu đỏ le dài tới bụng luôn.

Tui biết con bé nói thật. Tui đặt lá bùa mà thầy chùa cho tui vào dưới gối của nó, vỗ vỗ 1 lát là nó ngủ say. Tui ra nói với mẹ nó: chị chuyển nhà đi, con bé kể thật đó.

Tui cứ nghĩ bà tóc dài đã đi thì khu đất yên bình, nhưng sao nay lại có thứ gì hiện ra hù con bé. Nghĩ hoang mang nên tui lại gặp thầy Tâm Nhẫn.

Thầy giải thích: khu đất nhà nữ ko phải chỉ có 1 hồn ma, có cả bầy luôn. Nhưng trong đó có 1 nữ quỷ làm chủ. Giờ nữ quỷ đi, bầy ma con vẫn còn. Ko có chủ quản lý, nó phá là điều dễ hiểu.

Tui hỏi: ko trấn yên được sao thầy?

Thầy lắc đầu: tui trấn là trấn với nữ, chúng ko quậy nữ mà theo phò nữ. Còn việc nữ đi vắng, có người xâm phạm đất, chúng hiện ra đuổi là lẽ đương nhiên.

Tui nói: con đi làm quá xe, chạy về mệt mỏi, con muốn bán đất để về tuy phong sống.

Ông lắc đầu: thật khó để bán. Họ chọn nữ là người hương khói thờ phụng. Đã giúp đỡ nữ qua 1 thời gian dài, giờ nữ đi, có lẽ ko được.

Rồi thầy đề nghị: nữ sắp xếp thời gian, vào thầy 1 ngày ngồi thiền để thấy được tiền kiếp. Có nhiều việc nữ cần đươc biết!

Tui ra về và hứa sẽ trở lại.

Tuy thầy nói vậy, tui vẫn rao bán toàn bộ nhà đất. Khi tui đăng tin, khách nườm nượp hỏi mua và đến xem nhà. Nhưng lạ thay: sau khi xem xong, họ im lặng biến mất chẳng hồi âm, mặc dù trước đó luôn miệng khen nhà đẹp và ưng ý. Cũng có nhiều người đồng ý mua với giá 2,8tỷ, hẹn ngày chồng cọc. Nhưng trước giờ hẹn 30 phút là đổi ý đi luôn.

Tui thực sự mệt mỏi.

Tui nhờ thầy Tâm Nhẫn lên cúng để xin cho tui bán. Trong lúc cúng, tui thắp nhang đứng vái: chư vị chủ đất cho phép con bán nhà, vì con đi làm xa quá ko thể về thường xuyên để thờ cúng chư vị được. Hãy cho con cơ hội kiếm tìm hạnh phúc, và chư vị cũng cho chính mình 1 cơ hội để có người mới về toàn tâm toàn ý thờ phụng.

Tui khấn xong, mấy cây nến đột nhiên tắt hết. Thầy nói: thầy ko can thiệp được. Đây là ý nguyện của họ đã chọn nữ. Họ ko làm việc ác nên mình chỉ có thể thương thuyết chứ ko để dùng biện pháp mạnh trấn áp, sẽ trái với đạo trời.

Nói xong thầy kéo đệ tử về.

Tui ra lại Tuy Phong, tâm lý nặng nề.

Mấy hôm sau tui xin nghỉ dạy 1 ngày, đưa mẹ đi SG khám tổng quát. Chiều, đang ở bệnh viện thì đồng nghiệp gọi báo tin: chị ơi, chị có gây gổ gì bên ngoài không, mà có 2 thằng xăm trổ vô kiếm chị. Tụi em nói hôm nay chị không đi dạy, nhưng tụi nó đi lục từng phòng, từng dãy lầu luôn chị ạ. Nghe tụi nó nói gặp đâu chém đấy!

Tui nói: chị cũng ko biết, nhưng em nghe giọng nói thế nào?

– Giọng ngoài trung, vùng Nghệ An, Hà Tĩnh gì đấy. Xăm trổ mà ốm nheo ốm nhách như nghiện thiếu thuốc á chị, mặt mày bặm trợn ghê lắm.

– Sao không báo công an? – tui hỏi

– Lúc đó ai cũng sợ hết, mà tụi nó kiếm chị thôi, đâu làm gì ai, báo công an cũng làm được gì? Em gọi để chị biết mà đê phòng.

Giọng Nghệ An? Tui nghĩ ngay đến anh Hùng. Anh thường về quê lôi mấy thằng lang thang ko nghề ngỗng gì vào nuôi rồi sai vặt, nào là thu thiền nợ, nào canh xe, bảo vệ đánh đấm lung tung. Nhưng việc anh ngang nhiên cho lính xông vào trường học tìm giết tui thì tui chưa từng tưởng tượng ra. Tui cũng nghĩ đến gia đình ông Phú trả thù, nhưng thật khó có khả năng họ manh động như vậy.

Tui hoang mang với biết bao câu hỏi chưa có lời giải đáp. Tuy nhiên, tui đã không phải đợi lâu.

Anh Hùng trực tiếp gọi cho Duy thông báo: tao cho quân đi giết vợ mày nhưng nó phước lớn mạng lớn nên thoát chết trong chiều nay. Mai đừng mong thoát.

Duy gọi cho tui nói lúc về cẩn thận.

Tui không nói gì, cũng ko biết lý do tại sao. Nhưng kệ, tui lo khám cho mẹ trước đã.

Hôm sau tui đi dạy. Trống tan trường, tui nhìn ra cổng, thấy có 2 thằng đi xe máy màu xanh đứng đó, mặt bịt kín, xe tháo biển số.

Tui không về, xuống phòng hiệu trưởng báo cáo sự việc xong. Tui ngồi viết lên fb. Tui chỉ đích danh anh Nguyễn Tiến Hùng, giám đốc nha khoa sài gòn kim cương ở Phan Thiết thuê người vào trường giết tui chỉ vì phản đối tui lấy em trai anh. Tui chốt hạ luôn nếu tui trầy da tróc vẩy, công an cứ đến bắt anh Hùng. Tui yêu cầu sau khi tui chết, anh Hùng phải có trách nhiệm nuôi mẹ và con gái tui.

Bài đăng của tui trong 10 phút nhận hơn 1 trăm lượt chia sẻ. Rất nhiều người gọi về cho tui để hỏi tình hình và ngỏ ý giúp tui. Một số bạn ở phan thiết đã tìm đến trước cửa phòng khám của anh Hùng chụp ảnh đăng lên kêu gọi tẩy chay tên bác sĩ giang hồ. 1 làn sóng giận giữ của cộng đồng bùng lên mà chính tui ko ngờ được.

Bài đăng được 15 phút, tui nhìn ra cổng thấy 2 thằng nghe điện thoại và lặng lẽ rút.

Tui biết trước sẽ có ngày tui phải đối đầu với anh Hùng, nếu anh quyết không buông tha cho tui. Tui cũng biết giờ tui phải tự mình chống đỡ mọi việc vì bà tóc dài đã đi rồi. Tui lại rời khỏi nhà quá xa, không còn ở trong khu đất nhà mình nên tui cũng không được các vong âm nơi đó bảo vệ. Tuy nhiên, từ lúc bà tóc dài rời đi, tui thấy mình mạnh mẽ hơn hẳn. Tui cảm thấy đầu óc minh mẫn, yêu ghét rõ ràng, xử lý công việc nhanh gọn, không như trước cứ u u, mê mê giống như bị ai kìm hãm sai bảo.

Giờ tui là chính tui. Đừng mong ăn hiếp tui.

Tui từ trường về tới nhà thì Duy gọi điện: anh Hùng ra lệnh gỡ bài trên fb. Tui ko đồng ý. Duy năn nỉ thế nào tui cũng ko đồng ý. Lát sau mẹ chồng tui gọi điện, tui vừa mở máy, bà mắng tui sa sả vì tội làm nhục dòng họ, làm nhục anh cả. Bà quát nạt và trịch trượng bắt tui xoá bài. Tui nói: mỗi người có 1 giới hạn chịu đựng. Anh Hùng phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình. Con là vợ Duy, trước nay ngoài Duy ra thì dòng họ anh em nhà mình chưa từng chấp nhận con. Con đã chấp nhận điều đó. Vậy thì mọi người đâu ai lấy quyền gì để sai bảo, buộc con phải thế này thế nọ?

Nói xong tui cúp máy. Biết trịch trượng, ra lệnh ko được, mẹ gọi lại năn nỉ. Tui cũng ko đồng ý.

Ngay chiều đó anh Hùng phải đích thân ra xin lỗi tui, lúc đó tui mới chịu khoá bài và đăng bài mới xoa dịu cộng đồng.

Tui biết, sau trận này anh Hùng thù tui đến tuỷ.

Và anh trả thù thật.

1 tuần sau, anh cho người đánh dằn mặt tui trước cổng nhà. Tui trích xuất camera đăng lên, anh yêu cầu xoá tui ko xoá. Tối đó anh gọi cho chồng tui vô phan thiết dự sinh nhật vợ anh. Chồng tui vô đến nơi, anh cho lính bắt lại, đánh hội động bể đầu. Anh tuyên bố: vì mày ko dạy được vợ mày nên đáng bị như vậy.

Chồng tui về đến nhà, người be bét máu. Tui gọi video cho mẹ chồng xem. Bà chảy nước mắt: sao hắn ác vậy? Dù gì cũng là anh em, sao lại chém em vào đỉnh đầu?

Nhìn cái cách bà xuýt xoa thương con, tui biết, niềm tin của bà đối với anh Hùng đã bị mẻ đi một miếng.

————————————–

PHẦN 19

Tui điên máu, chụp ảnh vết thương trên đầu duy, copy lại hình ảnh của 2 thằng đã đánh mình. Tui viết đơn gửi thẳng giám đốc công an tỉnh. Vừa hay giám đốc này mới về nhận chức, chắc chắn sẽ công tâm.

Đúng như tui dự đoán, phòng điều tra công an tỉnh gọi tui sau 3 ngày. Tui và Duy vào lấy lời khai. Anh điều tra viên nhìn tụi tui và chép miệng: lại cái tay Hùng này. Năm nay lão bị tố cáo dính đến mấy vụ hành hung.

Lấy lời khai lần 1 xong vợ chồng tui về. 1 tuần sau công an lại gọi tụi tui vào. Lần này điều tra viên hỏi: cơ quan đã làm việc với Hùng để xác minh lời khai của anh chị. Giờ anh chị muốn bồi thường hay giải quyết thế nào?

Tui nói luôn: em chỉ muốn làm đến đây thôi. Anh lưu hồ sơ lại giúp em. Nếu anh ta còn manh động với bất cứ ai thì đây sẽ là tình thiết tăng nặng khi xử vì phạm tội nhiều lần, có nhiều đơn tố cáo.

Sau khi ghim được tên anh ta trong hồ sơ công an tỉnh, tui về.

Tháng sau, tui phát hiện mình mang thai. Vợ chồng tui mừng lắm. Khi Duy vui vẻ báo tin cho mẹ, thì mẹ anh nói: kệ chứ, ai quan tâm. Mẹ vĩnh viễn ko bao giờ nhận dâu nhận cháu.

Mẹ ko nhận thật. Mẹ chỉ gọi cho Duy, hỏi thăm con trai ăn ngủ thế nào, có bị tui đày đoạ làm việc nhà khi mang bầu hay ko thôi. Tuyệt nhiên bà ko hỏi đến tui.

Tui buồn mà thôi cũng kệ. Mình biết trước vậy rồi mà.

Thai 2 tháng thì tui phát hiện nó máy nhẹ. Tui nói với bác sĩ, bác nói: điều này là ko thể, từ 3 tháng trở đi thai mới máy được.

Ko ai tin thì kệ, tui vẫn tương tác với con mình. Tui cảm nhận nó khôn khủng khiếp. Tui đặt tay lên bụng là nó máy. Duy đi làm về đến nhà là nó máy loạn xạ cho đến khi Duy đặt tay lên bụng tui và nói chào con nó mới thôi. Sang đến tháng thứ 3 thì mọi chuyển động rất rõ ràng. Nó tương tác với tụi tui rất rõ. Tui chỉ cần đặt tay lên bụng và nói: con có nghe mẹ nói ko? Lập tức nó chuyển động. Hoặc Duy nằm phía bên nào, nó sẽ xoay về phía đó. Tui luôn thắc mắc tại sao mới chỉ là bào thai nhỏ mà nó khôn đến vậy.

Hôm đó cuối tuần, tui cùng 2 người bạn ra Phan Rang, nơi Duy làm việc chơi. Ra đến nơi là 2g chiều. Duy báo nghỉ để đưa nhóm đi thăm quan và ăn uống.

Tầm 6g tối, khi đang ăn, tui thấy Duy ra ngoài nghe điện thoại liên tục, có vẻ rất gay gắt. Cảm thấy bất an, tui nhẹ nhàng đi theo phía sau.

Vì Duy mở loa to nên tui nghe rất rõ cuộc nói chuyện. Đại khái là cô lễ tân tên Huệ trong phòng khám báo với anh Hùng là tui ra thăm Duy. Điều này khiến anh Hùng rất ko hài lòng. Đã vậy, cô lại báo Duy ăn cắp 800 ngàn của phòng khám để đưa tui đi chơi.

Anh Hùng quát nạt truy vấn Duy về 800 ngàn đó. Tui thấy Duy khóc nói: em chưa bao giờ 2 lòng với anh, sau bao nhiêu chuyện em vẫn chọn cách ở lại làm cho anh, chỉ vì chúng ta là anh em. Nếu em gian, bộ răng cả trăm triệu ko lấy, lấy gì 800 ngàn? Anh nghi ngờ vậy em thất vọng lắm.

Anh Hùng hỏi: vậy sao con Huệ báo với anh?

Duy nói: vì nó ghen với vợ em nên nói xạo.

Xem thêm  Vì em tôi nguyện thành Quỷ Dữ (Tác giả: Thiên Ý) - Chương 3

Anh Hùng cười thích thú: ờ, phải vậy chứ? Thế tiến triển đến đâu rồi?

Duy nói: loằng ngoằng vậy thôi chứ chả tới đâu.

Anh Hùng nói tiếp: em bỏ vợ đi. Anh cưới liền con Huệ cho!

Duy nói: nếu anh thích, em chỉ có thể chơi thôi, vợ em ko bao giờ em bỏ, giờ vợ em lại đang mang bầu.

Anh Hùng cười ha hả: bầu kệ nó chứ. Em lấy con Huệ thì rồi nó cũng bầu thôi. Trẻ đẹp thế ko lấy, lấy gì con già kia.

Duy nói: thôi anh đừng nói nữa, em ko làm được đâu. Em vào ăn với vợ em đây.

Duy quay lại thì đụng tui, anh hoảng hồn hỏi: vợ ra khi nào vậy?

Tui nói: từ lúc anh xác nhận loằng ngoằng với con Huệ.

Mặc dù Duy trấn an tui đến mức nào đi nữa, tui vẫn ko thể vui vẻ ăn tiếp. Tui về khách sạn nằm. Tui muốn yên tĩnh 1 mình.

Lửa giận, à không, lửa hận cháy rừng rực trong tui. Lần đầu tiên tui thấy rõ sự đốn mạt của anh Hùng. Anh ta điều Duy ra Phan Rang cho xa tui, đồng thời sắp xếp 1 con trẻ đẹp lẳng lơ ở bên sau đó thúc ép, tạo điều kiện cho chồng tui ngoại tình. Dù biết tui đã mang thai 3 tháng, anh ta vẫn xui Duy bỏ vợ. Anh ghét tui thì rõ rồi, nhưng đứa bé nó tội tình gì mà anh muốn phá hỏng tương lai hạnh phúc của nó? Nó cũng là cháu của anh mà?

Kể từ đêm đó, tui thường xuyên mơ thấy Duy đi với gái bỏ tui. Đêm nào tui cũng chật đi bắt ghen trong mơ, sáng dậy người tui mỏi nhừ.

Tui bắt đầu biếng ăn, sợ giấc ngủ và suy nghĩ tiêu cực rồi khóc 1 mình.

Càng nghĩ tui càng khó thở, đặt tay lên bụng, thai cuộn lên từng cơn. Tui đã bị trầm cảm thai kì mà không hề hay biết.

Đến 4 tháng thì biết đó là 1 bé trai. Tui vẫn lẩn quẩn trong vòng suy nghĩ buồn khổ. Thai càng lớn nó càng bộc lộ sự thông minh và hiểu chuyện đến không ngờ. Nó đạp chân theo nhạc. Khi ba ghé sát bụng mẹ nói chuyện, nó cử động để trả lời.

Hơn 6 tháng, tui đi khám định kì. Bác sĩ siêu âm thật lâu, mặt đăm chiêu ái ngại. Ngay sau đó họ hội chẩn và chuyển tui vô Từ Dũ.

Bác sĩ của Từ Dũ hỏi tui: em có ăn phải chất gì lạ, hay bị sốc tâm lý lúc mang thai ko?

Tui trả lời: không ạ

Bác nói tiếp: thường thì ăn phải chất độc hoặc strees, trầm cảm lúc mang thai ở 3 tháng đầu dễ làm thai xảy ra vấn đề. Nó ảnh hưởng đến sự tồn vong của đứa trẻ. Thai của em trong quá trình phân bào thì bị dính cặp nhiễm sắc thể thứ 18. Em nhập viện chọc ối xét nghiệm rồi bỏ thai đi.

Tai tui ù đặc, mắt tui hoa lên. Làm sao có thể. Con tui đang đạp trong bụng. Nó khôn như thế cơ mà. Qua màn hình siêu âm 4D, nó đẹp như 1 thiên thần. Là 1 người mẹ, tui làm sao có thể tự tay chấm dứt cuộc sống cho con mình?

Ra 1 góc khuất ngồi, vợ chồng ôm nhau khóc rồi đi về, không suy nghĩ đến bệnh viện nữa.

3 tháng cuối, thai tui vẫn lớn và khoẻ. Nó tương tác với ba mẹ rất nhiều. Vợ chồng tui đã mong 1 phép màu là y học sai. Tui hy vọng khi sinh ra, thằng bé sẽ bình thường.

Ngày nhập viện sinh. Tui chỉ nghĩ đến điều tích cực. Đặt tay lên bụng, tui thì thầm: lát nữa gặp con nhé!

Tui được chỉ định mổ gây tê tuỷ sống. Tui hoàn toàn tỉnh táo. Khi đưa em bé ra, tuyệt nhiên ko có 1 tiếng khóc. Tui thấy bác sĩ chạy hối hả và có vẻ lộn xộn. Sau đó tui ngủ mê.

Họ sợ tui sốc nên tiêm thêm cho tui thêm mũi thuốc mê.

Đã không có phép màu nào xảy ra. Con tui mất khi tui chưa tỉnh. Thằng bé không tự thở được.

Đó là cú sốc lớn đối với gia đình Duy, bởi họ không ngờ đến tình huống này.

Họ ghét tui nên không quan tâm cháu. Tuy nhiên khi cháu mất, đó lại là sự dằn vặt, tiếc thương và cả hối hận.

Anh Hùng không sang thăm. Mẹ Duy cũng không vào. Có cô ruột và em họ Duy sang viện thăm. Tuy nhiên mẹ Duy đi coi thầy lấy giờ chôn và hướng dẫn ma chay từ xa.

Khi tui tỉnh, con tui được gói kín trong khăn, đặt ở nôi. Theo quan niệm của người xưa là ko cho người mẹ nhìn thấy hoặc lại gần. Họ sợ người mẹ bị ám ảnh. Về phía tâm linh thì sợ đứa trẻ sẽ theo, sau này không sinh nở được.

Tui nằm đó, nhìn cái bọc khăn quấn mà ko dám bế. Đó cũng là nỗi day dứt của tui sau này. Giá như lúc đó tui đủ can đảm bế con 1 lần.

Việc chôn cất diễn ra ngay tối hôm ấy với sự hỗ trợ đắc lực của mợ tui. Nhờ có mợ, bé nhà tui mồ yên mả đẹp.

Tuy nhiên sau khi ma chay cho con xong, khả năng cảm nhận âm hồn của tui lại phát tác. Tui biết con tui luôn ở cạnh tui, từ ở viện hay lúc về nhà cũng vậy.

Tui nằm ổ, mẹ tui và 1 ông bác ra chăm. Lạ thay cứ tối đi ngủ là ông bác nằm mơ rồi gào thét kêu cứu. Sáng dậy ông kể: đêm cứ mơ thấy 1 con cọp đuổi bắt, chạy mệt quá.

Ở được 3 ngày ông đòi về. Ông bảo: mày xem coi thầy hoặc gửi thằng ku lên chùa đi. Không ổn đâu.

Mẹ và bác về, Duy đi làm, bé lớn đi học. Tui nằm một mình ở nhà, tui luôn nhận thấy con tui ở sát bên tui. Có lúc tui lẩm nhẩm nói chuyện với nó.

Đầy tháng, theo lời khuyên của các bậc tiền bối, tui gửi nó lên chùa. Nhưng rồi tui nghĩ gửi chùa cũng giống như cho nó đi học. Hết giờ học lỡ con muốn về thì sao? Nghĩ vậy, tui lập thêm cái bàn thờ ở nhà.

4 tháng sau theo chân 1 con bạn đi xem bói trên Ma Lâm- Hàm Thuận Bắc. Vừa ngồi vào xem, bà thầy phán luôn: vong nhi ko chịu lên chùa đâu, đòi ở nhà với mẹ. Nữ đem nó lên chùa, nó giận 1 thời gian. Giờ thì hết giận rồi.

Từ ngày thằng ku mất, mẹ Duy bỗng nhiên thương tui nhiều hơn. Bà khuyên 2 đứa phải sống hạnh phúc. Ngày nào bà cũng gọi Duy để bày cách chăm vợ, cách nấu nướng. Bà hỏi thăm tui thường xuyên. Hai mẹ con có thể tám chuyện với nhau cả ngày.

Cuộc sống gia đình tui êm ấm đến không ngờ. Anh Hùng cũng thôi can thiệp vào gia đình tui, mặc dù anh em chẳng nói chuyện nhưng dường như anh đã xem tui là em dâu.

Duy đưa tui về quê. Đợt đó giỗ ba Duy. Vợ chồng anh Hùng cũng về. Tui sang nhà anh chơi,gặp ba anh, gặp vợ anh. Chị thật xinh đẹp, nói cười vui vẻ.

Mẹ chồng tui đi khoe khắp xóm con dâu cả đã về. Các cô bác kéo đến xem mặt tui, bàn luận rôm rả. Kiểu như: hắn hơn cháu ta 7 tuổi, nhưng nhìn hắn không già mô, xứng với Duy nhà ta mà. Người ngoài quê vốn tính thật thà, có nào nói vậy, không khí ngập tràn yêu thương.

————————————–

PHẦN 20 – KẾT

Vong hồn của con tui vẫn ở trong nhà và tui chấp nhận như 1 phần của cuộc sống. Tui đặt bàn thờ con trên lầu, trên đó có phòng của con gái lớn.

Có lần con gái tui nói: mẹ ơi, đêm khuya trên lầu ồn lắm. Trẻ con chay chơi hò hét ngoài cửa phòng. Con trùm chăn lại thì có em bé đi vô kéo chăn ra kêu con dậy chơi. Con ko ra em ấy ngắt con bầm hết.

Nói rồi nó kéo áo lên, để lộ những vết thâm tím dọc cánh tay.

Tui hiểu ra nên lên thắp nhang cho thằng bé, khấn: mẹ biết là con ở trong nhà, mẹ cũng biết con muốn chơi với chị hai. Nhưng âm dương cách biệt, con đừng lại gần chị. Mẹ con mình ko có duyên cùng sống trên trần thế, tuy nhiên mẹ vẫn rất yêu con. Mong con phù hộ gia đình mình bình an.

Những đêm sau, bé lớn ngủ yên bình.

Lúc này, tui mới có thời gian vào nhà thầy Tâm Nhẫn.

Thầy hỏi tui đã sẵn sàng chưa. Tui gật đầu.

Thầy đưa tui vào bên trong điện thờ. Trong đó có 2 vòng tròn nến được thắp sáng. Mỗi vòng tròn đều có 5 đệ tử chắp bằng ngồi phía ngoài, tạo thành 5 điểm ngũ hành. Tui vào chính giữa 1 vòng tròn ngồi, tư thế ngồi thiền. Ở vòng tròn bên kia, thầy bắt đầu lẩm nhẩm đọc pháp.

Ban đầu tui nghe tiếng của mình thầy. Về sau tui nghe thêm có tiếng ai nữa đang rì rầm bên tai.

Tui mở mắt, liếc nhìn xung quanh. Các đệ tử đều chắp tay nhắm mắt, chỉ mỗi thầy đang đọc. Lúc này có 1 đệ tử khác bước đến trước mặt tui, tay cầm 1 đồng tiền cổ đã được buộc dây. Đồng tiền lắc qua lắc lại. Như có 1 ma lực, mắt tui cứ nhìn theo đồng tiền đó rồi từ từ nhắm lại. Thân thể tự nhiên dễ chịu, nhẹ bẫng, tựa hồ có thể bay lên được.

Có những hình ảnh rất nhanh xẹt qua. Rất nhức mắt, chưa thể nhìn ra điều gì. Bên thai tui có tiếng nhắc nhẹ: thở đều, chậm thôi.

Tui làm theo. Một lúc sau, tui nghe có tiếng cười đùa của 2 cô gái, hé mắt, tui nhìn thấy trên đồng cỏ xanh mượt, có 2 thiếu nữ đang nô đùa. 1 cô nói: Bích Liên, chị cài hoa cho em đi.

Bích Liên quay lại, tim tui như bị ai đó bóp nghẹn. Khuôn mặt đó rất quen. Chiếc váy màu xanh, tóc dài, cài ruy băng hồng.

Tui lẩm nhẩm gọi: Bích Liên, chị ơi…

Tui mở mắt lúc trời đã nhá nhem, khoảng 6g tối. 1 đệ tử đưa cho tui ly nước. Tui khát khô cổ họng. Uống xong, tui tỉnh táo hơn.

Tui đưa mắt nhìn quanh và hỏi: thầy đâu ạ?

Thầy ngồi uống trà phía ngoài, khuôn mặt mệt mỏi. Thấy tui thầy hỏi: nữ thấy khoẻ chưa?

Tui nhìn thầy gật đầu rồi khẽ nói: thầy ơi, đúng thật là nghiệm màu.

Thầy nói: mọi việc xảy ra đều có nguyên do của nó. Gặp nhau là cái duyên. Chịu đựng nhau là cái nghiệp. Nữ tốt, những nam nhân đến với nữ cũng ko xấu. Nhưng do căn số của nữ, họ thành ra như vậy. Rời khỏi nữ, họ bình thường. Nữ phải gặp đúng người khắc chế được, mới mong hạnh phúc. Anh chàng Phú kia cũng vậy. Thật ra căn duyên của anh ta nặng hơn nữ nên cuộc đời mãi long đong. Cho dù cố gắng lấy ai rồi cũng ko thể ở trọn, sẽ sinh chuyện. Mỗi sinh linh trên đời này đều có 1 số phận riêng. Đã là số phận thì ko thể tránh. Cuộc đời nữ dần sang trang tươi sáng, tuy nhiên vẫn còn 1 thử thách đối mặt cuối cùng. Nhớ rằng sau này thành công, phải chăm tu tâm, siêng bố thí và giúp đỡ người khác. Sắp tới nữ đi khỏi mảnh đất đó được rồi. Nhưng số tiền bán chỉ là hữu duyên 1 chút thôi, không đáng là bao.

Tui về lại nhà, trên đường ghé mua bông quả.

Tui sắp lên bàn thờ con, mỉm cười nói khẽ: chào con, thiên sứ của mẹ! Cảm ơn con đã đến.

Tháng 11/2020, có người hỏi mua nhà thật. Chị đó ở Hàm Tân, nhìn dáng người cũng lắm chuân chuyên. Tui nói rõ với chị: nhà em khó ở, đất có vong linh, chị ngại ko?

Chị nói: chị có luyện pháp, một chút thôi. Bản thân nói chuyện được với vong hồn. Chị thích mua những ngôi nhà có vong giá bán rẻ, về trấn lại và bán kiếm lời. Em biết nhà nào thì giới thiệu cho chị.

Nhà tui chị trả 1,2 tỷ. Tui đứt cả ruột. 5 lô đất mặt tiền thị trấn vậy mà mỗi lô ko nổi 300, trong khi trên đất còn có khu nhà hoành tráng.

Tui lưỡng lự, rẻ như cho thế này. Tui chợt nghĩ nếu biết trước sẽ ko để ông Phú xây nhà, vì xây xong ông ko ở, tui cũng ko ở đúng như lời ông nói. Nhà bỏ hoang mấy năm xuống cấp trầm trọng, bán ko ai mua. Giờ bán tiền ko bằng giá đất 1 lô. Nhưng tui cũng ko có lý do để giữ lại. Căn nhà toàn ký ức đau buồn, hơn nữa, tui đã chờ 3 năm, ko thấy thằng con lớn của ông Phú quay về như ông nói.

Tui quyết định bán nhà cho chị đó. Thủ tục vốn tưởng chừng đơn giàn nhưng lại mất rất nhiều thời gian, y như có ai cố tình phá vậy.

Tui ra đi ko chuyển theo đồ đạc, vừa bán vừa cho sạch. Tui ko cầm theo bất cứ thứ gì từ căn nhà.

Tui mang tiền về trang trải hết. Vì những năm qua chúng tui ko hề có vốn, chỉ sống bằng lương cố định, trải qua bao biến cố, tiền chi ra đều là vay vốn ngân hàng.

Duy đã thôi ko làm cho anh Hùng, về nhà mở riêng 1 phòng nha nhỏ, để có thời gian chăm sóc gia đình. Phòng nha mang tên Hk. Đó là tên viết tắt của thiên sứ nhà tui. Tui đặt tên nó vì dù ko cùng thế giới, nhưng nó luôn ở cạnh vợ chồng tui.

Mẹ và em trai tui cũng bán nhà về Phan Thiết. Khu đất đó bây giờ đổi chủ hết rồi.

Điều diệu kì là sau khi thoát khỏi căn nhà ấy, tui cấn thai. Hôm vừa thử 2 vạch, con gái tui nói: mẹ ơi, đêm qua con mơ thấy em Khang. Em ấy nói sẽ về lại. Mẹ bầu con trai đó, trắng trẻo đẹp trai lắm.

Mẹ chồng tui vui. Mọi người cùng vui. Dịch mẹ không vào được, ngày nào cũng gọi điện động viên. Có món gì ngon, thuốc gì bổ mẹ đều gửi vào.

Có lần mẹ nói: anh Hùng tính lạnh lùng thế thôi, anh cũng thương, cũng theo dõi bước đường bây đi đó. Hôm trước nghe anh khoe: vợ Duy bầu rồi, lần này mong nó bình an.

Tháng 8 vừa qua, tui dinh 1 bé trai kháu khỉnh nặng 3,7kg.

Trải qua biết bao giông tố, tui đã tìm được hạnh phúc ở tuổi 40.

Vì những gì tui đi qua, nhìn lại nó thật vi diệu. Số kiếp hay sự nỗ lực của bản thân thì tui ko biết. Nhưng tui quyết định chia sẻ 1 cách chân thực nhất về đời mình. Đây ko phải là phim nên nữ chính ko được xây dựng 1 cách trong sáng thuần khiết để lấy đi nước mắt và sự ủng hộ của toàn bộ khán giả. Đây là đời thực vì vậy câu chuyện của tui có bạn đồng tình, có bạn thì không. Chẳng sao cả, điều đó hết sức bình thường, giống như bản thân các bạn, luôn có người yêu kẻ ghét, luôn có bạn, có thù.

Tui từng mơ ước sẽ xuất bản 1 quyển sách nói về cuộc đời của chính mình, để bạn đọc lấy đó làm động lực vươn lên, và cũng để cảnh tỉnh các bạn không vướng vào cạm bẫy. Hành động của tui cái nào đúng thì bạn có thể theo, cái nào sai, bạn có thể tránh!

Cuộc sống có muôn vàn lý do, muôn vạn hoàn cảnh. Con người, ko ai có thể toàn vẹn. Chỉ là bạn hãy làm những gì mà bản thân cảm thấy đúng nhất.

Tui vẫn nhớ lời thầy dăn, nếu phát đạt, hãy giúp đời. Đương nhiên là vậy, bên cạnh đó, tui còn có tâm nguyện: nếu khá giả, tui sẽ giúp đỡ thằng trai cả của ông Phú, như ông đã từng giúp tui.

Việc kể về nội dung thiền tiền kiếp, tui sẽ viết thành 1 câu chuyện riêng. Vì nó khá dài. Hy vọng sẽ thoả mãn được bạn đọc!

Thân ái.

Link download thông tin thầy Tâm Nhẫn

Xem tiếp Chuyện tiền kiếp có thật của cô giáo – ca sĩ Hồng Phượng, tỉnh Bình Thuận

Xem thêm Vong nhi báo oán – Truyện có thật thứ 1 của thầy pháp Tâm Nhẫn

You may also like

Giai Thoại Về Ác Quỷ P5 (Tác Giả: Lâm Tuấn Phong) – Chương 6

Chương 6: Giai Thoại Về Ác Quỷ P5.