ĐẤT VONG (Tác Giả Kim Thanh) – Chương 1

ĐẤT VONG (Tác Giả Kim Thanh) – Chương 1

Chương 1

Nhà bà tôi nằm trên 1 dãy đồi bạt ngàn, phía trên dưới đều là rừng cây um tùm. Hè vừa rồi tôi có lên bà chơi, ngay trên dốc nhà bà là 1 rừng keo, tại đó có 1 dãy trọ bỏ hoang đã lâu. Phòng trọ được xây theo kiến trúc của những thập niên 90 trông cổ kính và bí ẩn. Có lần ngồi nhặt rau cùng bà, tôi có đề cập đến nguồn gốc của dãy trọ. Bà nghẹn ngào, bắt đầu kể cho tôi về những câu chuyện đáng sợ của khu đất này

Câu chuyện 1: Án mạng năm xưa

Quê bà tôi ở Móng Cái, vùng biên giới giáp Quảng Ninh và Trung Quốc, năm 1979 Trung Quốc cho quân sang đàn áp buộc bà tôi phải di cư sang Cẩm Phả để lánh nạn, tại đây bà đi học nghề và làm công nhân ở 1 mỏ than. Công ty nuôi ăn ở nên bà được trợ cấp cho ở tại 1 dãy trọ trên đồi. Bà bắt đầu vừa học vừa làm, công việc dần ổn định và thuận lợi, xóm trọ lại thân thiện, họ coi nhau như người nhà nên sau chiến tranh bà tôi quyết định ở đây lập nghiệp.

Năm đó có 2 cô công nhân về đây trọ chung dãy với bà tên là Linh và Huệ, nghe nói 2 cô quê ở miền trong, đang thời kỳ khó khăn mà biết công ty tuyển nhiều người nên 2 cô đã lặn lội đi bộ qua 3 tỉnh đến tận đây để làm việc. Lúc đầu mọi người có vẻ không thích vì lạ người, lạ nết, nhưng sau 1 tháng thì ai nấy đều đổi hẳn thái độ. Cô Linh ngoan ngoãn lễ phép, thấy ai làm gì là bỏ dở cả việc để qua phụ, đi làm về có quà bánh cô đều mang qua biếu mọi người, lắm hôm dãy trọ có người ốm, cô còn nghỉ làm để chăm đến nơi đến chốn. Vậy nên ai cũng quý cô Linh, những bác lớn tuổi còn coi cô như con gái, vì cô quá nhiệt tình và được lòng mọi người. Cô Huệ thì trầm tính nhưng lại có tài nghệ thuật, nấu ăn ngon. Hàng xóm hễ cứ có giỗ chạc là lại mời cô sang nấu, những đĩa xôi, bát miến được cô trang trí, gói cẩn thận khiến mọi người khen nức lòng. Xóm bà tôi hồi đấy ai cũng coi 2 cô như 2 viên ngọc vậy, vừa đẹp người lại đẹp nết. Khoảng 1 năm sau thì cô Huệ đổ bệnh. Bà tôi cùng các bác hàng xóm thay nhau sang chăm sóc, cô Linh thì bận việc nên chỉ chăm được buổi đêm, mọi người lo quá nên gom góp tiền để cô Linh đưa cô Huệ lên bệnh viện xã để điều trị. Xóm trọ từ đấy cũng buồn hẳn.

Xem thêm  Thiên Linh Cái (Thuật theo câu chuyện của Tác giả Rin Nguyễn) Phần 15 đến phần 18.

Đến ngày thứ 3 phòng của 2 cô bắt đầu phát ra mùi thối, kiểu như mùi chuột chết, bà tôi bán tín bán nghi chạy qua nhòm nhưng cửa đã khoá chặt bên ngoài, mọi người tập trung tìm mùi chuột chết quanh xóm nhưng tuyệt nhiên không thấy đâu, chỉ duy nhất phát ra từ phòng trọ ấy. Đến hôm sau thì mùi đã bắt đầu nồng nặc, bác trưởng xóm bàn với mọi người quyết định phá cửa phòng trọ để dọn xác con chuột, rồi khi 2 cô về sẽ giải thích sau, chứ để lâu sẽ ảnh hưởng đến vệ sinh xung quanh. Mọi người cố gắng dùng gỗ phá cửa, nhưng khi cánh cửa đổ xuống thì 1 cảnh tượng khủng khiếp hiện ra. Trong phòng dòi bọ lúc nhúc, bâu đầy kín cái giường cô Huệ nằm, nhiều người nôn thốc nôn tháo bỏ chạy, riêng chỉ có bà tôi cố gắng đi vào trong thì đã thấy cô Huệ đã chết từ đời nào, mắt cô mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, miệng há to, thuốc thang văng vãi khắp sàn nhà. Điều kinh tởm là tay chân cô đã bị chặt hết, còn mỗi phần thân người và đầu, cả tóc cũng đã bị cạo sạch, máu và dịch vàng đã nhuộm đỏ cái chăn cô ấy đắp. Bà tôi sợ quá vừa chạy vừa khóc, đó là 1 ngày nhớ đời của bà, đến nỗi khi kể lại giọng bà vẫn run cầm cập. Đêm đó trời mưa to, cái xóm trọ vui vẻ bỗng dưng tràn ngập nỗi bi thương, ai cũng khóc cho cô Huệ, thầm trách số phận nghiệt ngã. Cô Linh cũng mất tích hẳn, mọi sự nghi ngờ lúc này đổ dồn vào cô linh, công an đến tận nơi điều tra,lấy lời khai và bắt đầu truy tìm thủ phạm. Hôm sau người nhà cô Huệ đến nhận thi thể về mai táng, bác trưởng xóm mời ông thầy mo người hoa kiều đến làm lễ, ông thầy đến xin âm dương không được, bước vào phòng xem qua thì tái xanh mặt, ra đến nơi thì lắp bắp bảo

Xem thêm  Tiếng Ma khóc dưới Bến sông (Người Kể: Hồ Lương) – Phần 3

“ vong này ác quá, tôi không đủ khả năng gọi nó về, ông bà phải mời thầy cao tay hơn về trấn, không nó sẽ làm hại dân làng”

Dứt lời ông thầy thu dọn vội đồ nghề đi luôn. Từ đó mỗi đêm, người ta hay nghe thấy tiếng hát của cô Linh vọng ra từ rừng thông phía sau dãy trọ, một số người đi làm dêm về còn kể thấy cô Linh ngồi vắt vẻo ở trên ngọn cây keo hát, chân đu đưa theo chiều gió. Có một buổi sáng sớm bà tôi dậy đi lấy tre, băng qua rừng thông, dưới lớp sương mù dày đặc bà tôi thấy cô linh đang đứng nhìn bà cười, bà vội chạy đến hỏi xem sao cái Huệ lại chết thì cô Linh lặn mất vào đám sương. Một thời gian sau bà tôi mua lại được mảnh đất dưới dốc dãy trọ, chính là nhà bà ngày nay. Người dân xóm trọ cũng dọn đi dần, bỏ lại dãy trọ oan khốc ngày nào. Năm 1985 bà tôi xây xong nhà, đến ăn mừng nhà mới có 1 ông thấy người miên, rất giỏi về đạo thuật âm dương, bà tôi có nhờ ông đến dãy trọ xem thử. Thầy người miên đi đến phòng nơi cô Huệ chết thảm, bốc 1 nắm đất dưới gầm giường rồi nhắm mắt suy tư, 1 lúc sau ông thầy nói như tiếng sấm nổ bên tai:

Xem thêm  Chuyện tâm linh có thật – Con Ơi Đừng Cho Lân Vào - P3

“ người này ngày xưa từ xa đến đây làm ăn, đi 2 người nhưng chỉ có 1 mạng, thứ đi cùng vị này là quỷ chứ không phải người”

 

(Tác giả Kim Thanh, đăng trong Group FB: Chuyện Ma Có Thật Không Hư Cấu Lúc Oh00)

You may also like

Thất sơn huyền án: Tử Linh (Tác Giả : Quoằng Quéo) – Chương 4

Chương 4 Đêm hôm ấy tại chùa Tam