Đầu hướng lên trời, chân đạp xuống đất

Đầu hướng lên trời, chân đạp xuống đất

- in Tư Duy Thú Vị
260

Khi tôi được sinh ra thì chị tôi đã mười lăm tuổi.

Khi tôi mới chập chững biết đi thì chị tôi đã thành cô thiếu nữ và bắt đầu biết yêu.

Khi tôi biết đọc, những thứ tôi ngấu nghiến đầu tiên là lá thư người yêu gửi cho chị và những tấm ảnh chung có lời đề đằng sau. Thời đó không có internet, không có điện thoại ở nhà, chị tôi dành dụm tiền ra bưu điện gọi cho “chú”. Chị thường đèo tôi đi, thi thoảng để tôi vào buồng gọi chào “chú” một câu. Tôi chưa bao giờ gặp chú. Tôi chỉ biết đó là một người có nét chữ rất đẹp và có một chất giọng trầm lạ lùng. Tôi cũng không biết đó có phải là cùng một chú hay không, cũng chẳng biết nên gọi là chú hay là anh… nhưng tôi biết chị tôi rất yêu chú.

Đó là ý niệm đầu tiên mà tôi biết về “tình yêu”. Tôi nghĩ về tình yêu liền với những lá thư, sự chờ đợi, những cuộc gọi ba nghìn đồng và chiếc xe đạp cần mẫn tới bưu điện xa xôi. Tình yêu có lẽ liền với niềm vui mơ mộng của chị tôi, với một chiếc ngăn bàn học ở nhà đầy thư và ảnh, những giấu diếm lén lút bố mẹ để ngồi viết một bức thư, những lần nói dối chở tôi đi chơi để gọi người yêu.

Xem thêm  Chuyện về vương quốc Champa

Khi sắp lớn chị tôi nuôi mộng làm nhà văn. Điều đó cũng chẳng lạ lùng gì cho cam, chỉ cần nhìn vào những lá thư, những quyển sổ ép đầy hoa phượng và nào là những đĩa nhạc và sách ảnh thần tượng (thời ấy chị tôi thích Lam Trường và hay nghe Katy katy lắm) cũng đủ để hiểu chị tôi lãng mạn và mơ mộng thế nào. Hẳn là chị được nhận cái chất “thơ” ấy từ bố, bố tôi cũng thường viết thơ và câu đối, hay đọc sách báo rồi nói những chuyện trên trời dưới biển trong bữa cơm suốt.

Lên đại học chị tôi yêu anh Quảng. Tôi nhớ nhất cái tên đó vì anh Quảng là người đầu tiên chị dẫn về nhà, háo hức. Chị tôi lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ cả, đặc biệt là lúc mà chị tự hào vì điều gì đó. Tôi nhớ còn vì anh Quảng kiệu tôi trên vai, bắt cho tôi hai con bướm và mấy con cào cào bỏ vào hộp. Mấy hôm sau chúng nó đều chết cả, nhưng lúc đó tôi còn bé nên vì lý do ấy mà tôi quý anh Quảng. 

Khi tôi không còn năm tuổi nữa thì tôi nhận ra chị không làm nhà văn, cũng chẳng cưới anh. Tôi chẳng biết lý do làm sao. Tôi không biết tường tận điều gì để mà hiểu, chỉ thi thoảng xúc động nhớ về những lúc tôi lén đọc trộm thư tình của chị viết trên những tờ giấy xé từ sổ rất đẹp, thi thoảng nghĩ về cuộc đời của chị và khóc. Tôi khóc một mình vậy thôi chứ cũng chẳng thay đổi được điều gì.

Xem thêm  Tôi không thích mình được khen xinh (P1)

Cô của tôi là một người cô rất ngầu, như trong phim vậy: Những người cô sống một mình, có nhà, có xe. Khi biết một dạo tôi có bạn trai, biết ngày sinh nhật người đó tặng tôi quyển sách, cô cười bảo tôi: “Đúng là phong cách tuổi trẻ lãng mạn. Cháu cứ tự do tìm hiểu bạn này, cháu còn trẻ lắm, cứ phát triển bản thân và gặp gỡ nhiều người, cháu sẽ hiểu và có lựa chọn đúng đắn.”

Chị thứ hai của tôi (nhà tôi có ba vịt giời), vốn dĩ lây tính thẳng đuột của mẹ, có lúc vừa thay bỉm cho thằng con thứ hai vừa nhìn tôi cười khanh khách ra chiều vừa thích thú vừa bí ẩn: “Cái Tú nhìn thấy phân em bé rồi sữa mẹ ti mẹ các thứ thì kinh lắm đúng không? Sau này lấy chồng đẻ con thì mấy cái việc này quá là bình thường. Nên là em cứ chọn anh nào biết giúp đỡ, động viên em, động viên nhau là được.”

Những người phụ nữ nuôi lớn tôi đều ở một giai đoạn cuộc đời khác hẳn so với tuổi hai mốt nửa này nửa kia nhưng chính họ dạy tôi từng bước để làm một con người ra hồn. Khi tôi được sinh ra giữa tình yêu của họ, tôi học được rằng cái đầu của tôi sẽ có lúc hướng lên trời, mộng mơ và nhìn ra phía tương lai, nhưng đôi chân tôi lúc nào cũng cần chạm vào mặt đất. Tôi không phải là loài chim, chẳng tài nào đạp lên gió mà chu du mải miết. Tôi cần một điểm tựa, một nền móng, và cái móng đó chắc chắn phải dựa trên thực tế. Dù là tình yêu hay đời hay bất cứ cái gì, tôi cần phải biết tôi là ai, tôi có gì, tôi làm được gì, có thể phát triển nhờ cái gì. 

Xem thêm  Mình đã trải qua một mất mát lớn nhất, sau 24 năm…

Rồi sẽ có lúc mắt mũi tớn lên rồi ngã chứ, ngã đau là đằng khác. Ngã rồi khóc tu tu, thấy như mình vỡ toang và chẳng còn gì vẹn nguyên. Sẽ có lúc khóc có người ở bên, có lúc không. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn còn hai chân để mà đứng lên tiếp tục.

Hoặc nếu có buồn quá thì cũng chẳng sao, bật Katy katy lên, dù nó thật sến, vì đâu có ai bắt giam người sến!

“Và anh muốn nói
Katy, Katy
Em hãy vui lên
Hãy cố vui cười lên
Nỗi buồn sẽ trôi dần
Trong lãng quên.”

Ảnh: 11 mirrors trên Behance.

You may also like

Nằm mơ thấy rắn vàng đánh lô đề con gì chính xác nhất hay nhất

Hãy cùng Muôn Màu theo dõi nội dung