Hãy viết một đoạn văn ngắn trình bày cảm nhận của em về bài Ông đồ mới nhất

Hãy viết một đoạn văn ngắn trình bày cảm nhận của em về bài Ông đồ mới nhất

- in Ngữ văn
182

Hãy cùng Muôn Màu theo dõi nội dung cập nhật về Hãy viết 1 đoạn văn ngắn thể hiện cảm nhận của em về bài Ông đồ
dưới đây nhé:

Đề bài: Hãy viết 1 đoạn văn ngắn thể hiện cảm nhận của em về bài Ông đồ

hay viet mot doan van ngan trinh bay cam nhan cua em ve bai ong do

Hãy viết 1 đoạn văn ngắn thể hiện cảm nhận của em về bài Ông đồ

Bạn đang xem: Hãy viết 1 đoạn văn ngắn thể hiện cảm nhận của em về bài Ông đồ

Mục lục

1. Đoạn văn 1:

Ông đồ là 1 trong những tác phẩm tuyệt vời nhất của thi sĩ Vũ Đình Liên. Được viết trong phong trào Thơ mới nhưng mà Ông đồ lại là 1 niềm hoài cổ về 1 dĩ vãng vàng son trong lịch sử văn hóa của Việt Nam. Ví như Thơ mới tôn sùng cái tôi tư nhân, đắm chìm trong nó, thì Ông đồ lại là cái ngoảnh mặt đầy xót xa của Vũ Đình Liên về 1 hình ảnh của nền Nho học đã từng tăng trưởng đặc sắc của tổ quốc ta. Ông đồ lấy hình ảnh của 1 thầy đồ ngồi trên phố, viết chữ Nho, câu đối cho mọi người mọi nhà trong dịp lễ tết, xuân sang. Hình ảnh ấy in sâu vào tâm não con người ta vào những năm tháng đặc sắc nhất của nền Nho học:

“Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua”

Những nét bút “như rồng múa phượng bay” làm cho bao người phải “tấm tắc”, đã chứng tỏ sự tài ba của 1 thầy đồ. Thế nhưng mà, thời đại chỉnh sửa, Hán học suy vong, những cái mới từ phương Tây ào đến và Nho học đã đánh mất vị thế của mình. Giờ đây, ngồi trên vỉa hè thân thuộc, thế nhưng mà, chẳng còn người nào nhớ đến 1 thầy đồ già hặm hụi bên nghiên mực, giấy đỏ nữa! Những tủi sầu dâng lên chứa chan trong lòng người thầy đồ, mực đọng trong nghiên, giấy đỏ chẳng còn thắm. Ông đồ vẫn ngồi ấy, giữa phố xá tấp nập nhưng mà hình như chẳng còn người nào nhớ tới, ân cần đến sự còn đó của ông đồ già ngày xưa nữa!

“Ông đồ vẫn ngồi ấy
Qua đường ko người nào hay”

Lời thơ ngắn ngủi, thế nhưng mà nó lại gợi lên 1 niềm hoài cổ, xót xa đến đau lòng! Cảnh vật bát ngát nhưng mà tàn tã, thấm đượm nỗi buồn vào trong lòng người.

Khép lại bài thơ là 1 dòng câu hỏi, nhẹ nhõm thế nhưng mà lại khiến người đọc phải lặng người bởi nỗi niềm tiếc thương, trống trải. Hoa đào năm nay lại hồng thắm, đặc sắc đua chen, còn ông đồ già nay chẳng còn thấy nữa!

“Năm nay hoa đào nở
Ko thấy ông đồ xưa”

Nỗi niềm thương xót cho ông đồ già là sự hoài cổ, tiếc thương cho 1 lớp người đã lùi vào dĩ vàng, tiếc thương cho 1 dĩ vãng văn hóa vàng son của dân tộc bị lụi tàn bởi ngoại quốc đánh chiếm. Từng câu thơ là từng lời đồng cảm thâm thúy của Vũ Đình Liên dành cho lớp Nho sĩ cuối mùa, liên kết cộng với nghệ thuật ẩn dụ, nhân hóa đã làm nên 1 Ông đồ đi sâu vào lòng người đọc. Ông đồ là 1 tuyệt tác của Vũ Đình Liên, là nỗi niềm hoài cổ, trân trọng, xót xa cho 1 lớp người Nho sĩ, 1 dĩ vãng vàng son của dân tộc. Ông đồ chính là tác phẩm điển hình cho hồn thơ Vũ Đình Liên.

2. Đoạn văn 2:

Tất cả mọi thứ rồi cũng sẽ lùi dần vào quá khứ, để lại cho chúng ta những niềm thương tiếc, hoài niệm. Bắt nguồn từ cảm hứng đó, Vũ Đình Liên đã viết lên Ông đồ – 1 tác phẩm chứa đựng sự hoài cổ, day dứt về 1 lớp người đã từng vang bóng 1 thời.

Ông đồ là những nhà nho, thi cử ko đỗ đạt làm quan nhưng nhận dạy chữ Thánh hiền. Ông đồ hiện ra trong bài thơ của Vũ Đình Liên là 1 người như thế! Ông hiện ra mỗi độ hoa đào nở, cộng với giấy đỏ và nghiên mực, bút lông viết những câu đối chúc mừng năm mới. Ông đã có những tháng ngày vang dội lúc Nho học còn được trọng vọng. Người người thân nhà đều tới xem, tới thuê ông đồ viết những con chữ, câu đối “rồng bay phượng múa” mang về nhà như 1 điều may mắn.

Thế nhưng mà, lúc phương Tây ào đến như 1 cơn gió, mang theo những lớp văn hóa mới lạ thì ông đồ chính thức bị gạt khỏi xã hội. Nho học bị lụi tàn, ông đồ biến thành 1 kẻ thừa trong xã hội, “qua đường ko người nào hay”, dù ông vẫn ngồi ấy, giữa phố đông đúc người qua lại. Câu hỏi “người thuê viết nay đâu?” cất lên trong sự ngờ ngạc, nhớ tiếc, thương cảm của Vũ Đình Liên dành cho lớp Nho sĩ cuối mùa này. Ông đồ buồn bực, ngắm dòng người qua lại trong nỗi sầu bất tận. Nỗi buồn, nỗi sầu đó của ông thấm sang cảnh vật, thấm sau cái nỗi buồn tái tê của tình nhân thế thái:

“Giấy đỏ buồn ko thắm
Mực đọng trong nghiên sầu”

Dưới cơn mưa xuân bay bay, ông đồ già ngồi nhìn dòng người qua lại, nhớ lại quá khứ đã qua, cô đơn, độc thân, buồn tủi. Từng chiếc lá vàng chao lượn, cơn mưa bụi giăng giăng khắp lối, giăng kín cả lòng người 1 nỗi buồn thê lương:

“Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay”

Vài dòng thơ ngắn ngủi nhưng mà lại gợi ra biết bao điều, từ nỗi buồn thương, tới sự tưởng nhớ, hoài niệm, tới cả nỗi xót xa làm cho lòng người thêm tiếc nuối.

Xem thêm  Công thức vật lý lớp 7 hay nhất

Khép lại bài thơ là 1 câu hỏi, đọc lên nghe nhưng xót xa cực kỳ:

“Năm nay hoa đào nở
Ko thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu hiện thời?”

Hoa đào nở đã đỏ thắm nhưng mà ông đồ bấy lâu đã vắng bóng xa xăm. Thương cho ông đồ, thương cho lớp người cũ đã lùi vào quá khứ và lớp văn hóa từng vàng son 1 thời. Niềm thương cảm ông đồ của Vũ Đình Liên cũng là niềm thương cảm thâm thúy của mỗi chúng ta đối với lớp thầy đồ xưa cũ. Ngôn từ giàu hình ảnh, liên kết với các giải pháp nghệ thuật ẩn dụ, nhân hóa, … đã làm nên 1 Ông đồ thành công.

Tác phẩm Ông đồ ngập tràn niềm thương cảm thâm thúy của tác giả với 1 thời dĩ vãng vàng son và ấy cũng là 1 tác phẩm hình thành dấu ấn riêng đậm nét của Vũ Đình Liên.

3. Đoạn văn 3:

Nổi lên trong phong trào Thơ mới với tác phẩm Ông đồ, Vũ Đình Liên đã làm cho người đọc phải bổi hổi suy tư về 1 hình ảnh đẹp đã khắc sâu vào lòng mỗi lứa tuổi con người Việt Nam về thời đoạn vàng son của văn hóa Nho học – hình ảnh ông đồ.

Ông đồ vốn là những người thi cử ko đậu làm quan, ở nhà mở lớp dạy chữ Thánh hiền. Đây được coi như 1 trong những lớp người tài ba vào thời đoạn ấy, trong khi người ta còn chuộng văn hóa Nho học. Thế nên, vào mỗi dịp đầu xuân, ông đồ lại bày giấy đỏ, bút lông, nghiên mực trên phố để viết câu đối, lời chúc may mắn cho mọi người vào năm mới. Cái vòng lặp thời kì, ông đồ gắn liền với hoa đào thắm, hoa đào nở, ông lại làm công tác của mình với biết bao sự trân trọng, những lời ngợi khen. Từng nét chữ tung bay trên giấy thắm “như rồng múa phượng bay”, biết bao lời “tấm tắc ngợi khen tài” vang lên, đây như là kỉ niệm về 1 thời tươi đẹp của ông.

Thế nhưng mà, thế thời chỉnh sửa, văn hóa phương Tây ào đến, Hán học suy vi, ông đồ già biến thành 1 vị khách trong xã hội. Phố phường vẫn tấp nập như thế đó nhưng chẳng còn người nào khẩn thiết đến những câu đối, những nét chữ lúc xưa đã từng 1 thời ngưỡng mộ nhưng làm cho người ta tự hỏi “người thuê viết nay đâu?”. Đã qua rồi cái thời nhưng ông đồ được trọng vọng, được quây quanh bởi những lời ngợi khen. Giờ đây, ông đồ già ngồi nhìn dòng người đông vui qua lại trong buồn bực, cái buồn cái sầu đó của ông thấm sang từng trang giấy đỏ, nghiên mực, bút lông. Nỗi buồn tái tê của tình nhân thế thái:

“Giấy đỏ buồn ko thắm
Mực đọng trong nghiên sầu”

Cảnh buồn nhưng lòng người cũng tê tái ko kém. Từng giọt mưa xuân phân phất bay cùng những chiếc lá vàng đậu trên mặt giấy, gợi lên 1 nỗi buồn chẳng thể thấm thía hơn. Ông đồ già ngồi ấy nhưng “qua đường ko người nào hay”, chẳng người nào còn nhớ đến sự có mặt của ông giữa phố xá, bởi họ còn bận đeo đuổi những cái mới, “cái Tây”. Từng dòng thơ ngắn ngủi đó vậy nhưng làm trào dâng trong lòng người xúc cảm khó tả, sự nhớ tiếc, xót xa, đớn đau.

Khép lại bài thơ, Vũ Đình Liên hình như càng chua xót hơn, hoài niệm hơn lúc “năm nay hoa đào nở” như 1 lẽ hẳn nhiên, 1 sự thường lệ, nhưng mà lại chẳng còn được thấy hình ảnh của người thầy đồ bên cạnh nữa:

“Năm nay hoa đào nở
Ko thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu hiện thời?”

Ông đồ đã rời xa như 1 lẽ thế tất của quy luật xã hội, thế nhưng mà, người ta lại ko khỏi bổi hổi nhưng thương ông, thương cho những lớp người xưa cũ đã ra đi, thương cho lớp văn hóa lâu đời bị mai 1. Liên kết với ngôn từ giàu hình ảnh cũng giải pháp nghệ thuật rực rỡ, Vũ Đình Liên đã hình thành cho tác phẩm Ông đồ đi vào lòng người đọc. Ông đồ – niềm hoài cổ, xót thương cho những trị giá văn hóa bị mài mòn, mai 1 bởi sự ” u hóa” của xã hội Việt Nam dưới ách cai trị của thực dân Pháp. Nó cũng là tác phẩm khẳng định tăm tiếng của Vũ Đình Liên trên thi đàn Việt Nam.

———————-HẾT————————–

Mày mò về bài thơ Ông đồ để thấy được hình tượng của ông đồ lúc xã hội chỉnh sửa, Nho học thất thế cũng như mối đồng cảm của thi sĩ Vũ Đình Liên với ông đồ, kế bên đoạn văn ngắn trên đây, các em có thể mày mò thêm: Cảm nhận về bài thơ Ông đồ, Cảm nhận khổ thơ 1 2 bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên, Phân tách hình ảnh ông đồ trong bài thơ Ông đồ, Phân tách, bình giảng: Ông đồ của Vũ Đình Liên.

Trên đây là nội dung về Hãy viết 1 đoạn văn ngắn thể hiện cảm nhận của em về bài Ông đồ
được nhiều bạn tìm đọc hiện tại. Chúc quý bạn đọc thu được nhiều tri thức quý báu qua bài viết này!

Tham khảo bài khác cùng phân mục: Ngữ Văn

Từ khóa kiếm tìm: Hãy viết 1 đoạn văn ngắn thể hiện cảm nhận của em về bài Ông đồ

Thông tin khác

+

Hãy viết 1 đoạn văn ngắn thể hiện cảm nhận của em về bài Ông đồ

Xem thêm  Bộ đề thi giữa học kì 2 môn Tiếng Việt lớp 5 năm 2021 – 2022 theo Thông tư 22 Cập nhật

#Hãy #viết #1 #đoạn #văn #ngắn #trình #bày #cảm #nhận #của #về #bài #Ông #đồ

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push();

Đề bài: Hãy viết 1 đoạn văn ngắn thể hiện cảm nhận của em về bài Ông đồ

Bài viết vừa qua

Điểm chuẩn lớp 10 năm 2022 Hòa Bình

13 phút trước

Đề thi vào 10 môn Tiếng Anh năm 2022 – 2023 sở GD&ĐT Bạc Liêu

14 phút trước

Điểm chuẩn lớp 10 năm 2022 Kon Tum

52 phút trước

Đề thi vào 10 môn Ngữ văn năm 2022 – 2023 sở GD&ĐT Bạc Liêu

53 phút trước

Hãy viết 1 đoạn văn ngắn thể hiện cảm nhận của em về bài Ông đồ
Bạn đang xem: Hãy viết 1 đoạn văn ngắn thể hiện cảm nhận của em về bài Ông đồ
Nội dung

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push();

1 1. Đoạn văn 1:2 2. Đoạn văn 2:3 3. Đoạn văn 3:
1. Đoạn văn 1:
Ông đồ là 1 trong những tác phẩm tuyệt vời nhất của thi sĩ Vũ Đình Liên. Được viết trong phong trào Thơ mới nhưng mà Ông đồ lại là 1 niềm hoài cổ về 1 dĩ vãng vàng son trong lịch sử văn hóa của Việt Nam. Ví như Thơ mới tôn sùng cái tôi tư nhân, đắm chìm trong nó, thì Ông đồ lại là cái ngoảnh mặt đầy xót xa của Vũ Đình Liên về 1 hình ảnh của nền Nho học đã từng tăng trưởng đặc sắc của tổ quốc ta. Ông đồ lấy hình ảnh của 1 thầy đồ ngồi trên phố, viết chữ Nho, câu đối cho mọi người mọi nhà trong dịp lễ tết, xuân sang. Hình ảnh ấy in sâu vào tâm não con người ta vào những năm tháng đặc sắc nhất của nền Nho học:
“Mỗi năm hoa đào nởLại thấy ông đồ giàBày mực tàu giấy đỏBên phố đông người qua”
Những nét bút “như rồng múa phượng bay” làm cho bao người phải “tấm tắc”, đã chứng tỏ sự tài ba của 1 thầy đồ. Thế nhưng mà, thời đại chỉnh sửa, Hán học suy vong, những cái mới từ phương Tây ào đến và Nho học đã đánh mất vị thế của mình. Giờ đây, ngồi trên vỉa hè thân thuộc, thế nhưng mà, chẳng còn người nào nhớ đến 1 thầy đồ già hặm hụi bên nghiên mực, giấy đỏ nữa! Những tủi sầu dâng lên chứa chan trong lòng người thầy đồ, mực đọng trong nghiên, giấy đỏ chẳng còn thắm. Ông đồ vẫn ngồi ấy, giữa phố xá tấp nập nhưng mà hình như chẳng còn người nào nhớ tới, ân cần đến sự còn đó của ông đồ già ngày xưa nữa!
“Ông đồ vẫn ngồi đóQua đường ko người nào hay”
Lời thơ ngắn ngủi, thế nhưng mà nó lại gợi lên 1 niềm hoài cổ, xót xa đến đau lòng! Cảnh vật bát ngát nhưng mà tàn tã, thấm đượm nỗi buồn vào trong lòng người.
Khép lại bài thơ là 1 dòng câu hỏi, nhẹ nhõm thế nhưng mà lại khiến người đọc phải lặng người bởi nỗi niềm tiếc thương, trống trải. Hoa đào năm nay lại hồng thắm, đặc sắc đua chen, còn ông đồ già nay chẳng còn thấy nữa!
“Năm nay hoa đào nởKhông thấy ông đồ xưa”
Nỗi niềm thương xót cho ông đồ già là sự hoài cổ, tiếc thương cho 1 lớp người đã lùi vào dĩ vàng, tiếc thương cho 1 dĩ vãng văn hóa vàng son của dân tộc bị lụi tàn bởi ngoại quốc đánh chiếm. Từng câu thơ là từng lời đồng cảm thâm thúy của Vũ Đình Liên dành cho lớp Nho sĩ cuối mùa, liên kết cộng với nghệ thuật ẩn dụ, nhân hóa đã làm nên 1 Ông đồ đi sâu vào lòng người đọc. Ông đồ là 1 tuyệt tác của Vũ Đình Liên, là nỗi niềm hoài cổ, trân trọng, xót xa cho 1 lớp người Nho sĩ, 1 dĩ vãng vàng son của dân tộc. Ông đồ chính là tác phẩm điển hình cho hồn thơ Vũ Đình Liên.
2. Đoạn văn 2:
Tất cả mọi thứ rồi cũng sẽ lùi dần vào quá khứ, để lại cho chúng ta những niềm thương tiếc, hoài niệm. Bắt nguồn từ cảm hứng đó, Vũ Đình Liên đã viết lên Ông đồ – 1 tác phẩm chứa đựng sự hoài cổ, day dứt về 1 lớp người đã từng vang bóng 1 thời.
Ông đồ là những nhà nho, thi cử ko đỗ đạt làm quan nhưng nhận dạy chữ Thánh hiền. Ông đồ hiện ra trong bài thơ của Vũ Đình Liên là 1 người như thế! Ông hiện ra mỗi độ hoa đào nở, cộng với giấy đỏ và nghiên mực, bút lông viết những câu đối chúc mừng năm mới. Ông đã có những tháng ngày vang dội lúc Nho học còn được trọng vọng. Người người thân nhà đều tới xem, tới thuê ông đồ viết những con chữ, câu đối “rồng bay phượng múa” mang về nhà như 1 điều may mắn.
Thế nhưng mà, lúc phương Tây ào đến như 1 cơn gió, mang theo những lớp văn hóa mới lạ thì ông đồ chính thức bị gạt khỏi xã hội. Nho học bị lụi tàn, ông đồ biến thành 1 kẻ thừa trong xã hội, “qua đường ko người nào hay”, dù ông vẫn ngồi ấy, giữa phố đông đúc người qua lại. Câu hỏi “người thuê viết nay đâu?” cất lên trong sự ngờ ngạc, nhớ tiếc, thương cảm của Vũ Đình Liên dành cho lớp Nho sĩ cuối mùa này. Ông đồ buồn bực, ngắm dòng người qua lại trong nỗi sầu bất tận. Nỗi buồn, nỗi sầu đó của ông thấm sang cảnh vật, thấm sau cái nỗi buồn tái tê của tình nhân thế thái:
“Giấy đỏ buồn ko thắmMực đọng trong nghiên sầu”
Dưới cơn mưa xuân bay bay, ông đồ già ngồi nhìn dòng người qua lại, nhớ lại quá khứ đã qua, cô đơn, độc thân, buồn tủi. Từng chiếc lá vàng chao lượn, cơn mưa bụi giăng giăng khắp lối, giăng kín cả lòng người 1 nỗi buồn thê lương:
“Lá vàng rơi trên giấyNgoài trời mưa bụi bay”
Vài dòng thơ ngắn ngủi nhưng mà lại gợi ra biết bao điều, từ nỗi buồn thương, tới sự tưởng nhớ, hoài niệm, tới cả nỗi xót xa làm cho lòng người thêm tiếc nuối.
Khép lại bài thơ là 1 câu hỏi, đọc lên nghe nhưng xót xa cực kỳ:
“Năm nay hoa đào nởKhông thấy ông đồ xưaNhững người muôn năm cũHồn ở đâu hiện thời?”
Hoa đào nở đã đỏ thắm nhưng mà ông đồ bấy lâu đã vắng bóng xa xăm. Thương cho ông đồ, thương cho lớp người cũ đã lùi vào quá khứ và lớp văn hóa từng vàng son 1 thời. Niềm thương cảm ông đồ của Vũ Đình Liên cũng là niềm thương cảm thâm thúy của mỗi chúng ta đối với lớp thầy đồ xưa cũ. Ngôn từ giàu hình ảnh, liên kết với các giải pháp nghệ thuật ẩn dụ, nhân hóa, … đã làm nên 1 Ông đồ thành công.
Tác phẩm Ông đồ ngập tràn niềm thương cảm thâm thúy của tác giả với 1 thời dĩ vãng vàng son và ấy cũng là 1 tác phẩm hình thành dấu ấn riêng đậm nét của Vũ Đình Liên.
3. Đoạn văn 3:
Nổi lên trong phong trào Thơ mới với tác phẩm Ông đồ, Vũ Đình Liên đã làm cho người đọc phải bổi hổi suy tư về 1 hình ảnh đẹp đã khắc sâu vào lòng mỗi lứa tuổi con người Việt Nam về thời đoạn vàng son của văn hóa Nho học – hình ảnh ông đồ.
Ông đồ vốn là những người thi cử ko đậu làm quan, ở nhà mở lớp dạy chữ Thánh hiền. Đây được coi như 1 trong những lớp người tài ba vào thời đoạn ấy, trong khi người ta còn chuộng văn hóa Nho học. Thế nên, vào mỗi dịp đầu xuân, ông đồ lại bày giấy đỏ, bút lông, nghiên mực trên phố để viết câu đối, lời chúc may mắn cho mọi người vào năm mới. Cái vòng lặp thời kì, ông đồ gắn liền với hoa đào thắm, hoa đào nở, ông lại làm công tác của mình với biết bao sự trân trọng, những lời ngợi khen. Từng nét chữ tung bay trên giấy thắm “như rồng múa phượng bay”, biết bao lời “tấm tắc ngợi khen tài” vang lên, đây như là kỉ niệm về 1 thời tươi đẹp của ông.
Thế nhưng mà, thế thời chỉnh sửa, văn hóa phương Tây ào đến, Hán học suy vi, ông đồ già biến thành 1 vị khách trong xã hội. Phố phường vẫn tấp nập như thế đó nhưng chẳng còn người nào khẩn thiết đến những câu đối, những nét chữ lúc xưa đã từng 1 thời ngưỡng mộ nhưng làm cho người ta tự hỏi “người thuê viết nay đâu?”. Đã qua rồi cái thời nhưng ông đồ được trọng vọng, được quây quanh bởi những lời ngợi khen. Giờ đây, ông đồ già ngồi nhìn dòng người đông vui qua lại trong buồn bực, cái buồn cái sầu đó của ông thấm sang từng trang giấy đỏ, nghiên mực, bút lông. Nỗi buồn tái tê của tình nhân thế thái:
“Giấy đỏ buồn ko thắmMực đọng trong nghiên sầu”
Cảnh buồn nhưng lòng người cũng tê tái ko kém. Từng giọt mưa xuân phân phất bay cùng những chiếc lá vàng đậu trên mặt giấy, gợi lên 1 nỗi buồn chẳng thể thấm thía hơn. Ông đồ già ngồi ấy nhưng “qua đường ko người nào hay”, chẳng người nào còn nhớ đến sự có mặt của ông giữa phố xá, bởi họ còn bận đeo đuổi những cái mới, “cái Tây”. Từng dòng thơ ngắn ngủi đó vậy nhưng làm trào dâng trong lòng người xúc cảm khó tả, sự nhớ tiếc, xót xa, đớn đau.
Khép lại bài thơ, Vũ Đình Liên hình như càng chua xót hơn, hoài niệm hơn lúc “năm nay hoa đào nở” như 1 lẽ hẳn nhiên, 1 sự thường lệ, nhưng mà lại chẳng còn được thấy hình ảnh của người thầy đồ bên cạnh nữa:
“Năm nay hoa đào nởKhông thấy ông đồ xưaNhững người muôn năm cũHồn ở đâu hiện thời?”
Ông đồ đã rời xa như 1 lẽ thế tất của quy luật xã hội, thế nhưng mà, người ta lại ko khỏi bổi hổi nhưng thương ông, thương cho những lớp người xưa cũ đã ra đi, thương cho lớp văn hóa lâu đời bị mai 1. Liên kết với ngôn từ giàu hình ảnh cũng giải pháp nghệ thuật rực rỡ, Vũ Đình Liên đã hình thành cho tác phẩm Ông đồ đi vào lòng người đọc. Ông đồ – niềm hoài cổ, xót thương cho những trị giá văn hóa bị mài mòn, mai 1 bởi sự ” u hóa” của xã hội Việt Nam dưới ách cai trị của thực dân Pháp. Nó cũng là tác phẩm khẳng định tăm tiếng của Vũ Đình Liên trên thi đàn Việt Nam.
———————-HẾT————————–
Mày mò về bài thơ Ông đồ để thấy được hình tượng của ông đồ lúc xã hội chỉnh sửa, Nho học thất thế cũng như mối đồng cảm của thi sĩ Vũ Đình Liên với ông đồ, kế bên đoạn văn ngắn trên đây, các em có thể mày mò thêm: Cảm nhận về bài thơ Ông đồ, Cảm nhận khổ thơ 1 2 bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên, Phân tách hình ảnh ông đồ trong bài thơ Ông đồ, Phân tách, bình giảng: Ông đồ của Vũ Đình Liên.

Xem thêm  Tả cây bàng vào mùa thu lớp 5 hay nhất New

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push();

Bạn vừa xem nội dung Hãy viết 1 đoạn văn ngắn thể hiện cảm nhận của em về bài Ông đồ
. Chúc bạn vui vẻ

You may also like

Bài 2 trang 114 SGK Ngữ văn 12 tập 1 hay nhất

Hãy cùng Muôn Màu theo dõi nội dung