Một túp lều tranh hai cái đùi gà =)))

Một túp lều tranh hai cái đùi gà =)))

- in Tư Duy Thú Vị
282

Ba tôi kể, trong bốn năm ở Liên Xô cũ, ba gửi hàng trăm lá thư tay về Việt Nam cho người yêu, sau thành vợ của ba và mẹ của tôi, mỗi phong thư còn khéo léo đính kèm một quai nón làm quà. Mẹ không hồi âm được mấy lá, theo lời mẹ thì một phần vì tiền một cái tem hồi ấy bằng cả nửa tháng lương, nhưng phần nhiều là vì mẹ “đ** biết viết chi”. Ngày ba về Việt Nam cưới mẹ, mẹ đốt sạch hàng trăm lá thư ấy để nhóm bếp củi.

Ba tôi quen mẹ là nhờ ông nội tôi giới thiệu. Một hôm, ông về nhà mừng rỡ kể với bà: “Mợ ơi tui tìm được vợ cho thằng Hà rồi!!!”. Ngày hôm sau, chàng thanh niên tên Hà nghe lời cha đến trước cửa nhà cô gái ấy. Nhưng không có tình tiết nào cho thấy “mùi” định mệnh sắp đặt ở đây.

Thời trẻ ba tôi sở hữu nhan sắc khá đáng nể, còn mẹ tự nhận mình xấu gái (nên tôi xấu vừa vừa). Tuy nhiên, trong mối quan hệ đã kéo dài hơn ba thập kỷ này, mẹ mới là người luôn ở “cửa trên”. Với mẹ, “không lấy thằng ni thì lấy thằng khác, không việc chi phải lụy ai, đời còn dài, giai còn nhiều, có khi còn gặp-được-mối-khác-ngon-hơn”.

Mẹ tôi chưa bao giờ phải lo ba lợi dụng hay phản bội mẹ, vì theo mẹ, “mấy thằng đểu nhìn phát là biết ngay”. Thời chưa quen ba, mẹ cũng được nhiều trai làng để ý vì có công ăn việc làm ổn định, chứ không phải vì vẺ đẸp TâM hỒn của mẹ. Mẹ dặn tôi, “trước những thằng như rứa, mình phải đá ngay, không đợi đến lúc hắn quay ra đá mình”.

Xem thêm  [Cà phê 1 mình] Những bài học trường đời

Thế nên mẹ mới chọn ba tôi, một người đàn ông mà các bạn đều thấy đấy, đầy tình cảm và cống hiến, chỉ biết mắt chữ A miệng chữ O nhìn bao kỷ niệm của mình cháy thành tro rồi ba mươi năm sau mới nước mắt chan cơm giãi bày với con cháu.

Tình cảm ba tôi dành cho mẹ thường được gói gọn bằng hai cái đùi gà. Hồi mới sinh chị thứ hai, có hôm mẹ tôi đói mà nhà không có gì ăn. Ba tôi bèn ra chuồng gà bắt một con gà, cắt tiết, xẻo trước hai cái đùi, vặt sống rồi đem đi luộc cho mẹ tôi ăn, sau đó mới quay lại dội nước sôi vặt lông nốt phần còn lại. Mỗi lần ba mẹ nhắc lại câu chuyện này với đầy vẻ tự hào và hãnh diện, tôi lại thấy thương con gà. Thật tình, hạnh phúc của người này chính là tấn bi kịch đến rùng mình của kẻ khác.

Ba tôi là phiên bản biết-dứt-tình và không-đổ-vỏ của Ngạn, còn mẹ tôi là điển hình đối lập của Hà Lan, cô gái xinh đẹp có gu người yêu là những phắc-boi màu mè. Nếu để mẹ tôi xem phim Mắt Biếc, có lẽ mẹ sẽ chửi từ đầu phim tới cuối phim, chửi từ Hà Lan đến Ngạn đến con gái Hà Lan. Chửi cả Hồng. Không thèm chửi Dũng. Nhưng mà mẹ vẫn thích xem Zippo, Mù Tạt và Em. Còn ba tôi thì chỉ xem “phim bắn nhau”.

Xem thêm  Từ sự diệt vong của nhân loại (Mark Zuckerberg vs Elon Musk) tới trí thông minh nhân tạo

Mẹ tôi chỉ có hai điểm yếu, một là con ốm, hai là đau đầu. Vài năm sau khi sinh tôi, mẹ bị đau đầu mãn tính. Cơn đau khiến mẹ tin rằng chết còn hơn sống. Thậm chí, mẹ đã nghĩ tới chuyện kiếm vợ mới cho ba tôi. Nhưng vì quá thương đứa con út phải sống với dì ghẻ, mẹ quyết không được chết!

Ngược lại với mẹ, ba tôi hay suy tư và nhiều khi để nỗi suy tư dẫn dắt, điều mà tôi có thể đồng cảm hơn ai hết trong căn nhà này. Có đêm thấy ba tôi thao thức, mẹ hỏi:

– Răng chưa ngủ?
– Anh đang suy nghĩ mấy chuyện.
– Nghĩ mà ra tiền thì nghĩ, không thì đi ngủ cho khoẻ chứ nghĩ chi cho mệt mồ.

Thế là ba tôi đi ngủ.

Đến cái vườn rau của gia đình cũng thể hiện sự đối lập trong tính cách của ba mẹ tôi. Ba tôi trồng rất nhiều hoa và cũng hay hỏi mẹ có thấy hoa ba trồng đẹp không. Mẹ bảo tôi mẹ khen cho ba vui thôi chứ mẹ chỉ thích trồng cái gì ăn được.

Xem thêm  Tư Duy Nào Giúp Bạn Thành Công?

Khác biệt trong tính cách nhưng ba mẹ tôi vẫn hòa hợp nhờ sự chân thành và tôn trọng dành cho nhau. Mọi người hay nghĩ mẹ tôi vì bệnh tật nên mới “ru rú ở nhà”, xa nhất là đến chợ rồi quay về. Thật ra là mẹ thích ở nhà. Mẹ bảo nhiều cặp vợ chồng không muốn về nhà vì không hòa hợp, còn mẹ thì “có thể ở nhà nói chuyện với ba cả ngày cũng không chán”.

Ngày trẻ có một người xem bói dạo bảo mẹ tôi số sướng. Nhờ vị này mà mẹ tôi hết tin vào bói toán. Mỗi lần nhìn lại những thăng trầm cuộc đời, mẹ lại mỉm cười: “Mẹ không thấy số mẹ sướng như người ta phán, nhưng mẹ hạnh phúc vì luôn có ba thương mẹ, chia sẻ cùng mẹ, có lẽ đó là số sướng của mẹ”. Đâu đó có tiếng thở dài: “Thì hạnh phúc của em chính là bi kịch của anh mà…”.

Ủn hộ tôi bằng nút like thiết thực:

Bài khác tôi viết:

You may also like

Nằm mơ thấy rắn vàng đánh lô đề con gì chính xác nhất hay nhất

Hãy cùng Muôn Màu theo dõi nội dung