1 cuộc thăm dò từng chỉ ra rằng thầy u ân cần nhất tới kết quả học tập và sự tăng trưởng trí não của con cái, mà điều họ lo âu nhất lại là các vấn đề về hành vi và tư cách. Nhiều bậc thầy u ko nhìn thấy tầm quan trọng của việc giáo dục con, để rồi ăn năn lúc trẻ hiện ra những vấn đề như tự cô lập, lo âu, nổi loạn và chống đối xã hội.
Trên thực tiễn, ngay từ khoảng 2 tuổi, trẻ đã bước vào công đoạn tăng trưởng tính cách quan trọng và chịu tác động rất phệ từ cách nuôi dạy của thầy u. Nếu bạn muốn nuôi dưỡng 1 đứa trẻ có tư cách tốt, phải cảnh giác với 4 cách thức giáo dục này.
Mục lục
1. Nghiêm khắc, chuyên quyền
Nhà tâm lý học Baker (Mỹ) từng nói: “Bố mẹ quá nghiêm khắc với con cái có thể ép con tạo nên những lề thói tốt mà cũng sẽ khiến trẻ gò bó, ỷ lại, e lệ, ko dám nói ra, ko thích làm công tác khó. Chúng cũng ko thích tham dự các hoạt động thông minh và những khuyết điểm khác”.
Bố mẹ độc đoán thường sẽ bảo ban con cái tăng trưởng 2 tính cách: 1 là nhút nhát, quá ngoan ngoãn và ỷ lại, ko có quả quyết và hay phục tòng; 2 là rất ngang bướng, nổi loạn. Bí quyết giáo dục này vẫn chưa coi trẻ con là những cá thể đồng đẳng và độc lập, chỉ có thể nghe theo sự bố trí của thầy u và sống cuộc sống theo đề nghị của người phệ.
Đứa trẻ có bản lĩnh tăng trưởng riêng, ko nhất quyết phải chạy theo đề nghị của thầy u trong từng lời nói, việc làm. Hãy tôn trọng quyền tự chủ của trẻ, lắng tai quan điểm, ý kiến của trẻ. Lúc chỉ dẫn trẻ, hãy thay thế việc la mắng bằng cách phê bình “tôn trọng”, thay sự thế kiểm soát độc đoán bằng môi trường gia đình hòa thuận và dân chủ, sử dụng luận bàn thay vì giảng dạy.
Bằng cách này, thầy u và con cái có thể đạt được 1 cảnh huống đôi bên cùng hữu ích: bạn hăng hái chỉ dẫn bọn trẻ và bọn trẻ bình chọn cao thái độ gần gũi của bạn.
2. Cưng chiều quá mức
Đứa trẻ được xem là trung tâm, có địa vị cao hơn trong gia đình và được đối xử đặc trưng; dễ dãi được phục vụ các nhu cầu không giống nhau; không hề làm bất kỳ công tác nhà nào… Đây đều là những biểu thị của việc chiều chuộng trẻ quá mức.
Những đứa trẻ phệ lên trong cách giáo dục này dễ phát sinh tính ích kỷ, kiêu căng, ỷ lại, biếng nhác, tự cho mình là trung tâm… Chúng ko có lòng bác ái, nghĩa vụ, tính nhẫn nại, ý thức cần mẫn, rất dễ nản lòng.
Dù thầy u có yêu con tới đâu cũng phải có chừng đỗi. Cần phải dạy cho trẻ luật lệ, để trẻ biết chịu nghĩa vụ về lời nói, việc làm của mình và tạo nên những lề thói tốt; chuẩn bị buông tay, ko làm bất kỳ điều gì nhưng mà đứa trẻ nên làm, để con học cách tự lập và hàm ân phê chuẩn việc thực hành.
3. Thường xuyên kêu ca, căng thẳng về xúc cảm
Nhiều bậc thầy u luôn thích bộc bạch sự ko hợp ý và đủ thứ gian nan trong cuộc sống. Họ thở dài và lo âu hàng ngày, thậm chí còn kêu ca và kể lể với con cái mọi khi.
“Nhà chúng ta nghèo, con phải cần mẫn đi học và khiến thầy u kiêu hãnh”, “Người như cha con muốn làm gì cũng ko được, sau này bạn ko bao giờ được học từ ông đấy”, “Hãy nhìn bác mẹ nặng nhọc như thế nào tất cả là vì lo cho con”…
Trẻ con tuy còn bé mà bản lĩnh cảm nhận xúc cảm ko kém cạnh gì người phệ, có khi dù thầy u ko nói mà trẻ cũng có thể cảm thu được bầu ko khí u ẩn, đau buồn, buồn chán. Trẻ phệ lên trong môi trường này dễ phát sinh tính cách bi lụy, bị động, mặc cảm, mỏng manh, e lệ.
Toàn cầu của ấu thơ phải trong trắng, xinh tươi và vui mừng, việc ép trẻ phải xúc tiếp với quá nhiều điều phức tạp và bị động trong toàn cầu người phệ sẽ khiến trẻ bị sức ép tâm lý nghiêm trọng, tác động tới sức khỏe thể chất và ý thức. Là thầy u, hãy quyết tâm vô cùng tạo ko khí ấm cúng, vui vẻ để con phệ lên, biết cách điều chỉnh xúc cảm, bớt kêu ca và truyền cho con nhiều năng lượng hăng hái, sáng sủa.
4. Giao tiếp bạo lực
Nhiều bậc thầy u có tấm lòng với con mà lại ko biết cách giao tiếp, thường làm thương tổn con nhưng mà ko biết. Bỏ bễ xúc cảm, chế nhạo mai mỉa và so sánh trẻ với người khác đều là những tỉ dụ về “giao tiếp bạo lực”.
Đứa con tích cực khoe với mẹ tác phẩm đã xong xuôi, còn mẹ thì bận công tác đang làm, giải đáp: “Bỏ dở 1 bên, mẹ ko có thời kì xem”. Đứa bé phạm chút sai trái, liền trách: “Chuyện bé này làm ko tốt, sau này có làm nên tích sự gì?”. Những đứa trẻ bị thầy u quở trách chỉ mất khoảng dài thường đầy bất an, mẫn cảm và hay nghi ngại, dễ bị hạ thấp lòng tự tôn, hay lo âu về những điều được và mất.
Mỗi đứa trẻ đều là độc nhất và có những điểm sáng riêng, là thầy u, chúng ta nên đi cùng cùng con bằng cả trái tim, khám phá ưu thế và điểm tốt của con, thay vì phủ nhận chúng 1 cách bất chấp. Lúc giao tiếp với con, thầy u cũng nên nhẫn nại hơn, duy trì sự bình ổn về tình cảm, bớt bạo lực bằng lời nói, nên cổ vũ nhẹ nhõm. Chỉ có kỷ luật hăng hái tương tự mới có thể nuôi dạy những đứa trẻ mạnh khỏe về thể chất lẫn ý thức, có tư cách tốt.