Phân tích đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích New

Phân tích đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích New

- in Ngữ văn
458

Hãy cùng Muôn Màu theo dõi nội dung mới nhất về Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích
dưới đây nhé:

hay phan tich doan trich kieu o lau ngung bich

Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích
 

Bạn đang xem: Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

Mục lục

I. Dàn ý Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

1. Mở bài

Giới thiệu về đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

2. Thân bài

a. Hoàn Cảnh Cô Đơn, Cay Đắng Xót Xa Của Kiều

– 6 câu thơ đầu gợi tả cảnh tự nhiên nơi lầu Ngưng Bích với ko gian, thời kì.
– Ko gian nghệ thuật được mô tả dưới con mắt nhìn của Thúy Kiều:
+ Lầu Ngưng Bích là nơi Kiều bị giam lỏng. 2 chữ “khóa xuân” đã nói lên điều ấy.
+ Cảnh đẹp nhưng mà bát ngát, hoang vắng và lạnh lẽo:
– Ngước nhìn xa xa, chỉ thấy dãy núi mờ nhạt.
– Nhìn lên trời cao chỉ có “tấm trăng gần”…(Còn tiếp)

II. Bài văn mẫu Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích
 

1. Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích, mẫu số 1:

Nguyễn Du là 1 danh nhân bản hóa, 1 đại thi hào của dân tộc ta. Ông đã để lại cho kho tàng văn chương Việt Nam ta 1 tuyệt bút của nền văn chương trung đại – tác phẩm Truyện Kiều. Ngoài 2 trị giá bự và trị giá hiện thực và trị giá nhân đạo, truyện Kiều còn rất thành công về mặt nghệ thuật. Chỉ xét riêng về nghệ thuật mô tả nội tâm đối tượng và văn pháp tả cảnh ngụ tình, Nguyễn Du đã đạt tới đỉnh cao chói lọi nhất trong lịch sử bằng trích đoạn Kiều ở lầu Ngưng Bích mô tả thành công tình cảnh lẻ loi, buồn tủi và tấm lòng chung thủy, hiếu hạnh của Kiều.

Đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích” nằm trong phần “Gia biến và phiêu dạt”. Đoạn thơ dài 22 câu, ko chỉ biểu thị tình cảm xót thương của Nguyễn Du đối với kiếp người bạc phận nhưng còn trình bày văn pháp rực rỡ về tự sự, về tả cảnh ngụ tình với tiếng nói độc thoại nội tâm để biểu đạt nỗi lòng và tâm cảnh của Kiều. Tình cảnh của Kiều ở lầu Ngưng Bích cực kỳ lẻ loi, buồn tủi:

Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân,
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung.
4 bề mênh mang xa trông,
Cát vàng cồn nọ hồng trần dặm kia.
Bẽ bàng mây sớm đèn khuya,
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng.

Bằng nét bút tả cảnh ngụ tình điêu luyện, Nguyễn Du đã mô tả thành công nội tâm của Kiều. Từ ngữ “khóa xuân” đã cho thấy cảnh ngộ Kiều lâm vào cảnh chim lồng cá chậu, bị giam lỏng nơi lầu cao, khóa kín tuổi xuân của nàng. “Khóa xuân” ở đây chẳng phải nói đến những cô gái còn cấm cung nhưng là sự mai mỉa, đau xót cho thân phận nàng Kiều. Nàng trơ trọi giữa thời kì bát ngát, ko gian hoang vắng trong cảnh ngộ tha phương, lẻ loi, giờ lại bị đầy vào chốn thanh lâu ô nhục. “Lầu Ngưng Bích” vốn là 1 nơi cảnh quan tuyệt đẹp, quang cảnh hữ tình, thơ mộng được mở ra cả 3 chiều cao, xa và rộng qua các từ ngữ “non xa”, “trăng gần”, “cát vàng cồn nọ hồng trần dặm kia”. Thế nhưng mà “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!”, trong cảnh ngộ giam giữ Kiều quang cảnh thật buồn thảm, tĩnh mịch, nhìn trăng nàng chỉ thấy vầng trăng cô quạnh, nhìn mặt đất thì bên là cồn cát nhấp nhô lượng sóng bên là hồng trần cuốn xa hàng vạn dặm hoang sơ, tĩnh mịch. Lầu Ngưng Bích chỉ tà tà 1 chấm bé giữa tự nhiên trơ trọi, giữa mênh mông trời nước. Trong cái ko gian quanh quẩn “mây sớm đèn khuya” gợi vòng tuần hoàn khép kín của thời kì, tất cả như giam hãm tuổi xuân mơn mởn của tuyệt sắc mĩ nhân, sự sống của Kiều như bị những bàn tay hung tàn bóp nghẹt. Từ ấy khắc sâu thêm nỗi cô quạnh khiến Kiều càng thấy “bẽ bàng” ngao ngán, buồn tủi, ko người nào san sớt nàng chỉ biết là bạn với mây, với đèn, với cảnh vật hoang sơ, nhạt nhòa.

phan tich kieu o lau ngung bich

Những bài văn Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích hay nhất

Trong nỗi lẻ loi tuyệt đối đó, Kiều cảm thấy cách biệt, hoang vắng, 1 mình 1 bóng chơ vơ, bị giam giữ xa cách nơi đất khách quê người, xa quê hương, xa người tình của mình:

Tưởng người dưới nguyệt chén đồng,
Tin nhạn luống những rày trông mai chờ.
Bên trời góc bể chơ vơ,
Tấm son tẩy rửa bao giờ cho phai.

Ở lầu Ngưng Bích Kiều đã nhớ về Kim Trọng trước, ấy là 1 nét bút rực rỡ, lạ mắt và thích hợp với tâm lí, trình bày tấm lòng thủy chung của Kiều. Các từ ngữ “tưởng”, “trông”, “chờ” trong tiếng nói độc thoại nội tâm của Kiều đã làm bật lên nỗi nhớ Kim Trọng khôn nguôi của nàng. Kiều càng nhớ về lời thề lứa đôi, lời hứa ước trăm 5 ở vườn Thúy lại càng thương cho Kim Trọng. Chén rượu thề như còn đây nhưng nay mỗi người như mỗi ngả khiến nàng ăn năn, xót xa như kẻ phụ bạc. Nàng hình dung Kim Trọng đang hướng về mình, “rày trông mai chờ” uổng công vô ích khiến nàng càng thêm xót xa, càng ngay ngáy lo lắng. Dù cho mỗi người 1 phương nhưng mà tình cản, tấm lòng son của nàng dành cho Kim Trọng là mãi mãi, chẳng thể phai mờ. Càng nghĩ Kiều càng lo âu, khiến nàng bật lên câu hỏi tu từ ko biết trên bước đường dạt trôi nơi “bên trời góc bể”, bao giờ nàng mới có thể tẩy rửa sạch những hoen ố của tấm lòng son thủy chung để có thể đáp lại tình yêu của Kim Trọng dành cho nàng. Ở nơi lầu cao đó, nàng cũng ko nguôi thương nhớ, lo âu cho ba má của mình:

Xót người tựa cửa đêm ngày,
Quạt nồng ấp lạnh những người nào ấy giờ?
Sân Lai cách mấy nắng mưa,
Có lúc gốc tử đã vừa người ôm

Với tiếng nói độc thoại, liên kết với lối viết cổ, tâm cảnh bộn bề của Kiều hiện lên thật rõ nét. Các từ ngữ “đêm ngày”, “cách mấy nắng mưa” chỉ nỗi nhớ mong ba má dài theo 5 tháng của nàng. Kiều xót thương ba má mình ngày đêm lo âu, “tựa cửa đêm ngày” ngóng chờ tin nàng, sợ ba má già yếu ở nhà, ko người nào , phụng dưỡng. Thành ngữ “quạt nồng ấp lạnh”, cộng với điển tích “Sân Lai”, “Gốc tử” đã nói lên tâm cảnh thương nhớ, tấm lòng hiếu hạnh của Kiều với ba má mình. Nàng lo sợ ở nơi quê hương, mọi thứ đã thay đổi, ba má nàng lại càng ngày càng già yếu nên nàng cực kỳ day dứt, áy náy vì chưa làm tròn phận sự phụng dưỡng ba má của người con. Từ ấy tấm lòng vị tha và hiếu hạnh của Kiều đã hiện lên thật rõ nét. Trong tình cảnh bị giam lỏng nơi lầu Ngưng Bích, phiêu dạt nơi chân mây góc bể, Kiều là người đáng thương nhất. Thế nhưng mà với tâm hồn cao đẹp của mình, nàng luôn hi sinh bản thân, quên đi tình cảnh của bản thân để lo âu, nghĩ về Kim Trọng, nghĩ về ba má của mình. Nỗi nhớ của Kiều rất thực và có chiều sâu, từ ấy cho thấy Kiều là 1 đứa con hiếu hạnh, 1 người yêu chung thủy và là 1 con người giàu lòng vị tha.

Tâm cảnh buồn tủi của Kiều đã trình bày rõ nét qua cảnh vật bên ngoài. Mỗi cảnh vật là 1 nét riêng nhưng mà đều diễn đạt 1 góc cạnh trong tâm cảnh của Kiều. Cánh buồm trên biển giữa bát ngát trời chiều hoàng hôn thật cô độc, độc thân:

Buồn trông cửa bể chiều hôm,
Thuyền người nào nhấp nhoáng cánh buồm xa xa?

Khung mở ra vào thời khắc chiều hôm, thời khắc của những bịn rịn khó tả. “Cửa bể chiều hôm” gợi trước mắt ta hình ảnh những tia nắng leo heo cuối ngày phản chiếu lên mặt biển xanh thẳm rồi lan ngay ra ko gian bao quanh, khiến mọi thứ nhuốm màu sẫm tối, có cái gì da diết như đêm luyến ngày, như niềm bịn rịn thiết tha của Kiều về tháng ngày êm ả xưa kia. Các từ ngữ “nhấp nhoáng”, “xa xa” gợi sự độc thân, lẻ loi như chính niềm hi vọng mong manh, leo heo của Kiều. 1 mình chơ vơ ở nơi ấy, Kiều chỉ mỏi mòn nhớ về quê hương, nhớ về ba má, đợi mong 1 con thuyền tới cứu, thế nhưng mà những chiếc thuyền đó chỉ nhấp nhoáng ở xa rồi mất hút về phía chân mây. “Thuyền người nào” lênh đênh rồi mất hút về phía chân mây xa như cuộc đời Kiều, chẳng biết tới bao giờ có thể về được quê nhà, báo hiếu cho ba má.Ánh nhìn của Kiều vẫn ở mặt nước nhưng mà đã gần hơn:

Buồn trông ngọn nước mới sa,
Hoa trôi man mác biết là về đâu?

Cánh hoa mong manh, dìu dặt trong dòng nước, bé bỏng, không thể nào đương đầu được sức của “ngọn nước mới sa” như chính thân phận nàng Kiều bé nhỏ trong dòng đời đẩy đưa. Thân phận Kiều giờ đây lạc điệu, độc thân, tơi tả trôi theo dòng đời vô định “biết là về đâu” như chính bông hoa kia. Nhìn cánh hoa bị vùi dập tơi tả đó, nàng Kiều lại càng thương nhớ Kim Trọng, càng buồn tủi, xót xa vì căn số bèo dạt mây trôi, chẳng biết sẽ đi về nơi nao của mình. Ko chỉ có mặt nước mênh mông chất chứa bao nỗi buồn nhưng cả cỏ cây cũng thảm sầu:

Buồn trông nội cỏ rầu rầu,
Chân trời mặt đất 1 màu xanh xanh.

Ngược với cái tên xanh tươi hi vọng của “Ngưng Bích” sắc xanh nối liền của trời đất qua đôi mắt buồn tủi của Kiều phát triển thành thật thảm sầu. Từ láy “rầu rầu” gợi nên hình ảnh của 1 bãi cỏ tàn úa, xác xơ tới thảm thương. Xanh trời nối liền xanh đất tàn úa, héo hắt, vô vị, tẻ nhạt như chính căn số bị giam lỏng trên lầu cao của Kiều. Tuổi thanh xuân tươi đẹp của Kiều, tài sắc toàn vẹn của nàng rồi sẽ phai tàn, vô vị như màu xanh héo úa kia. Màu xanh vốn là màu của hi vọng nay đã tàn úa như chính niềm hi vọng đang cạn dần và nỗi xót xa, dằn vặt càng ngày càng dâng cao trong lòng Kiều. Khung cảnh đang yên lặng, bỗng dậy sóng:

Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.

Âm thanh của tiếng sóng “ầm ầm” trong cảnh “gió cuốn mặt duềnh” như chính là những bão tố phong 3 đang chờ Kiều ở phía trước. Nàng lo âu ko biết lúc nào tai họa sẽ ập tới như tiếng sóng dập dồn ngoài xa. Tiếng sóng ầm ì như chính tiếng của tai họa sắp ập đến, những cạm bẫy của cuộc đời ập tới “kêu quanh ghế ngồi” làm cho nàng Kiều khiếp sợ.

Điệp ngữ “buồn trông” đặt ở 4 đầu câu lục bát trong đoạn thơ như tiếng thở dài cộng với nhịp thơ chầm chậm và những thanh bằng đã nhấn mạnh nỗi buồn cứ càng khi càng dâng lên mãi trong lòng Kiều cùng hòa với cảnh vật càng khi càng mênh mông, vắng ngắt hơn. Những từ láy “xa xa”, “nhấp nhoáng”, “man mác”, “rầu rầu”, “xanh xanh”, “ầm ầm” như những con sóng dằn vặt, buồn tủi dâng tràn trong lòng Kiều.

Đoạn thơ “Kiều ở lầu Ngưng Bích” là đoạn thơ tả cảnh ngụ tình hay nhất trong Truyện Kiều cũng như văn chương trung đại Việt Nam. Đoạn thơ giúp ta hiểu thêm về Kiều, môt người yêu thủy chung, 1 đứa con hiếu hạnh và lòng 1 con người giàu lòng vị tha, khiến ta căm hờn xã hội phong kiến bất công hung tàn đưa đẩy con người tài giỏi vào kiếp thanh lâu tủi nhục.

Kiều ở lầu Ngưng Bích là 1 đoạn thơ mô tả tinh tế nội tâm đối tượng liên kết văn pháp tả cảnh ngụ tình điêu luyện đã làm nổi trội tình cảnh của Kiều và chứng tỏ được tài năng và trái tim biết sẻ chia, biết mến thương của Nguyễn Du đối dành cho đối tượng và cho cuộc đời. Chính hồn thơ đó, trái tim đó đã đi vào tâm khảm bao lứa tuổi, đưa chúng ta tới bao xúc cảm không giống nhau, khiến ta không thể nao quên như tình nghĩa đặm đà của thi sĩ Tố Hữu đối với đại thi hào này:

Nửa đêm qua huyện Nghi Xuân,
Bâng khuâng nhớ cụ thương thân nàng Kiều.

 

2. Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích, mẫu số 2:

Nguyễn Du là 1 nhân tài văn chương, 1 tác gia văn chương tài giỏi và lỗi lạc của văn chương Việt Nam. Ông được mệnh danh là nhà thơ của các nhà nhà thơ. Truyện Kiều là 1 tác phẩm bự nhất của Nguyễn Du là đỉnh cao chói lọi nhất của nghệ thuật thi ca. Đọc tác phẩm, chúng ta chẳng thể quên được đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích”.

Sau bao biến cố kinh khủng: tai bay vạ gió, cha và em bị cầm tù, gia tư bị cướp hết, Kiều phải hi sinh chữ tình để báo hiếu với ba má. Bị Mã giám Sinh lừa lật bán vào thanh lâu của Tú Bà, Kiều tự vẫn nhưng mà ko chết. Tú Bà dỗ ngon dỗ ngọt Kiều ra ở lầu Ngưng Bích để kén chồng nhưng mà thật chất ấy là cuộc giam lỏng, chờ thời cơ mụ sẽ bắt Kiều quay về thanh lâu. Lầu Ngưng Bích chơi vơi giữa biển khơi là điểm ngừng chân trước nhất trên trục đường phiêu dạt đầy đắng cay và tủi hổ của Thúy Kiều. Đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích” là nỗi lẻ loi buồn tủi, niềm thương nhớ da diết về quê hương gia đình và người nhà của Kiều. Ấy cũng là trình bày tấm lòng chung thủy hiếu hạnh của nàng.

Trước nhất với 6 câu thơ mở màn của đoạn trích, là ko gian nghệ thuật chứa đầy tâm cảnh của Kiều. Trước mặt, là biển khơi từ trên lầu cao nàng cảm thu được 1 ko gian bát ngát rợn ngợp. Xa xa là dãy núi, 2 bên bờ là cồn cát bụi mù bay. Chỉ có lầu Ngưng Bích đang giảm lòng 1 thân phận mong manh cô quạnh. Ấy là 1 ko gian hoàn toàn khép kín. 1 mình đối diện với “mây sớm đèn khuya”. Khiến Kiều âu sầu tới tủi hổ bẽ bàng cho cái kiếp vô duyên lạc loài của mình:

“Bẽ bàng mây sớm đèn khuya
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng”

Ko gian đã vậy thời kì cũng hoàn toàn khép kín khiến Kiều buồn tủi, thui thủi 1 mình lẻ loi tới tuyệt đối.

Xem thêm  Đoạn văn tiếng Anh về thảm họa thiên nhiên (3 Mẫu) Cập nhật

Tới với 8 câu thơ tiếp theo là tâm cảnh thương nhớ da diết của Kiều về gia đình và người nhà. Trước nhất, Nguyễn Du để cho Kiều nhớ Kim Trọng (điều này khác hẳn với Thanh Tâm tài nhân). Nàng đã từng uống rượu ăn thề cùng Kim Trọng dưới ánh trăng nhưng mà rồi đã phải xót xa trao mối tình ngọt ngào đó cho Thúy Vân. Trên đường về Lâm Tri theo Mã giám Sinh nàng vẫn thương cho Kim Trọng trong lẻ loi buồn tủi: “1 trời thu để riêng người nào 1 người”. Giờ đây trong khi nhưng thời kì cứ trôi đi Kiều nhớ Kim Trọng là hoài tưởng đến lời thề lứa đôi:

“Tưởng người dưới nguyệt chén đồng
Tin nhạn luống những rày trông mai chờ
Bên trời góc bể chơ vơ
Tấm son tẩy rửa bao giờ cho phai.”

Những lời thề nguyền đâu còn nữa, cái cây cầu trần gian nhưng Kiều và Kim Trọng phải bước qua thật là ngang trái. Nàng hình dung cái cảnh Kim Trọng đang hướng về mình, hôm mai đau đáu chờ tin nhưng uổng công vô ích “Tin nhạn luống những dày trông mai chờ”. Trong nỗi nhớ đó người đọc trông thấy 1 tâm cảnh xót xa đớn đau. Nàng tự hẹn “Tấm son tẩy rửa bao giờ cho phai”. Ấy là tấm lòng chung thủy son sắt thề non ước biển của kẻ chung thủy.

phan tich doan trich kieu o lau ngung bich ngan gon

Phân tách Kiều ở lầu Ngưng Bích cụ thể, dễ hiểu

Tiếp ấy, là Kiều nhớ đến ba má. Nghĩ đến hai thân Kiều cực kỳ thương xót:

“Xót người tựa cửa đêm ngày
Quạt nồng ấp lạnh những người nào ấy giờ?
Sân Lai cách mấy nắng mưa,
Có lúc gốc tử đã vừa người ôm”

Nàng nghĩ đến cái cảnh ba má ngồi tựa cửa ngóng con khi sáng sớm hay buổi chiều tà. Vậy nhưng vẫn bặt vô âm tín. Nàng xót xa khi ba má già yếu ko có người nào phụng dưỡng chăm sóc. Tâm cảnh thương nhớ vời vợi cộng với nỗi xót xa trình bày thâm thúy tấm lòng hiếu hạnh của nàng. Rất nhiều từ ngữ lấy tự điển cố cộng với từ ngữ dân gian vừa nói được thời kì cách biệt, vừa đề cập sự tàn phai tàn khốc của tự nhiên đối với con người. Tiếng nói độc thoại nội tâm, cá tính cổ đại hài hòa với cá tính dân tộc hình thành những vần thơ biểu cảm trình bày 1 tâm cảnh thảm kịch, 1 tình cảnh đầy thảm kịch của Kiều. Trong cảnh bình rơi trâm gãy Kiều là người đáng thương nhất nhưng mà nàng ko nghĩ tới mình nhưng vẫn thương nhớ ba má và người nhà. Kiều thực thụ là người yêu chung thủy 1 người con hiếu hạnh có tấm lòng vị tha đáng trân trọng.

8 câu cuối, là cảnh xế chiều cảnh vật dễ khiến cho con người buồn thương da diết:

“Buồn trông cửa biển chiều hôm
Thuyền người nào nhấp nhoáng cánh buồm xa xa
Buồn trông ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu
Buồn trông nội cỏ dầu dầu
Chân trời mặt đất 1 màu xanh xanh
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi”

Mỗi biểu thị của cảnh vật bên bờ biển khi này đều trình bày 1 tâm cảnh và 1 tình cảnh đáng thương. Nhìn cánh buồm nhấp nhoáng giữa biển khơi rồi dần dần khuất núi “càng trông” lại càng thấy buồn, nàng liên tưởng đến cuộc đời nho bé chơ vơ trơ trọi trên đất khách. Nhìn những cánh hoa tàn nát trôi giữa dòng nước lũ. Nàng tự hỏi rồi nó sẽ trôi về đâu về phương trời nào nhưng hoàn toàn vô định. Cánh hoa đó hay chính căn số chìm nổi ko có nơi nào neo đậu của căn số nàng Kiều. Nhìn nội cỏ dầu dầu trong ko gian rộng lớn, cái màu sắc u ám thê lương đó phản chiếu 1 nỗi đau tái tê của người con gái phiêu dạt. Cuộc sống như mất hết ý nghĩa như cái sắc cỏ úa tàn kia tiêu hao sự sống. Rồi “ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi” trận cuồng phong của đại dương mở màn nổi lên, gió bự sóng bự hay chính lòng đố kị ghét ghen của tự nhiên đang bao vây lấy nàng. Phải chăng đây là điều nhưng Nguyễn Du đã dự đoán những tai họa kinh khủng giáng xuống đầu nàng. Càng lo lắng Kiều càng hãi hùng và ghê sợ. Cứ thế, từ nhìn tới nghe, “buồn trông” tới 4 lân trong 1 điệp ngữ.

8 câu thơ là 1 điệp khúc buồn được lặp lại qua sự chỉnh sửa của từng cảnh vật. Cảnh được mô tả từ xa tới gần, từ màu nhạt tới màu đậm, âm thanh từ tĩnh tới động nỗi buồn cũng từ “man mác” tới lo khiếp sợ hùng Nguyễn Du đã từng kết luận:

“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”

Đoạn thơ sử dụng rất nhiều câu hỏi tu từ, các từ láy các thành ngữ, tiếng nói độc thoại nội tâm, âm hưởng trầm buồn hình thành 1 ko gian nghệ thuật và xúc cảm nghệ thuật.

Đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích” là 1 trong những đoạn thơ tả cảnh ngụ tình hay nhất Truyện Kiều. Ngòi bút của ông đi sâu vào từng ngõ ngóc tâm tình sâu kín của nàng Kiều khiến người đọc thực thụ rung động xót xa. Cảnh trong tình, tình trong cảnh cứ hòa quyện đan xen làm nổi trội chủ đề đoạn thơ. Bức tranh tâm cảnh của người con gái họ Vương thành ra neo đậu mãi trong lòng người đọc.

 

3. Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích, mẫu số 3:

Nguyễn Du là bậc thầy về tả cảnh. Nhiều câu thơ tả cảnh của ông có thể coi là chuẩn mực cho vẻ đẹp của thơ ca cổ đại. Mà Nguyễn Du ko chỉ giỏi về tả cảnh nhưng còn giỏi về tả tình cảm, tả tâm cảnh. Trong quan niệm của ông, 2 nhân tố tình và cảnh ko tách rời nhau nhưng luôn đi liền nhau, bổ sung cho nhau.

Đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích là 1 bức tranh tâm tư đầy xúc động. Bằng văn pháp tả cảnh ngụ tình, Nguyễn Du đã mô tả tâm cảnh đối tượng 1 cách tuyệt vời. Đoạn thơ cho thấy nhiều cung bậc tâm cảnh của Kiều. Ấy là nỗi lẻ loi, buồn tủi, là tấm lòng chung thủy, nhân đức dành cho Kim Trọng và ba má.

Kết cấu của đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích rất có lí. Phần đầu tác giả giới thiệu cảnh Kiều bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích; phần thứ 2: trong nỗi lẻ loi buồn tủi, nàng nhớ về Kim Trọng và ba má; phần thứ 3: tâm cảnh âu sầu của Kiều và những dự cảm về những bão tô cuộc đời sẽ giáng xuống đời Kiều.

Tự nhiên trong 6 câu thơ đầu được mô tả hoang vắng, rộng lớn tới rợn ngợp. Ngồi trên lầu cao, nhìn phía trước là núi non trập trùng, ngửng lên phía trên là vầng trăng như sắp chạm đầu, nhìn xuống phía dưới là những đoạn cát vàng trải dài bất tận, thưa thớt như hồng trần bé nhỏ như càng tô đậm thêm cuộc sống lẻ loi, độc thân của nàng khi này:

Trước lầu Ngưng Bích khoá xuân
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung
4 bề mênh mang xa trông
Cát vàng cồn nọ, hồng trần dặm kia

Có thể tưởng tượng rất rõ 1 ko gian bát ngát đang trải rộng ra trước mắt Kiều. Ko gian đó càng khiến Kiều xót xa, đớn đau:

Bẽ bàng mây sớm đèn khuya,
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng.

1 chữ bẽ bàng nhưng lột tả thật thâm thúy tâm cảnh của Kiều khi bấy giờ: vừa ngao ngán, buồn tủi cho thân phận mình, vừa mắc cỡ, sượng sùng trước mây sớm, đèn khuya. Và cảnh vật như cũng san sớt, đồng cảm với nàng: nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng. Bức tranh tự nhiên ko khách quan, nhưng có hồn, ấy chính là bức tranh tâm trạng của Kiều những ngày lẻ loi ở lầu Ngưng Bích.

Trong tâm cảnh lẻ loi, buồn tủi nơi đất khách quê người, Kiều tìm về với những người nhà của mình. Nỗi nhớ người tình, nhớ ba má được Nguvễn Du mô tả rất xúc động trong những lời độc thoại nội tâm của đối tượng. Nỗi thương nhớ được chia đều: 4 câu đầu dành cho người tình, 4 câu sau dành cho ba má. Mà nỗi nhớ với chàng Kim được đề cập trước vì đây là nồi nhớ nồng thắm và sâu thẳm nhất. Nồi nhớ ấy được xoáy sâu và đêm thề nguyền dưới ánh trăng và nỗi đau cũng trào lên từ ấy:

Tưởng người dưới nguyệt chén đồng.
Tin nhạn luống những rày trông mai chờ.
Bên trời góc bể chơ vơ,
Tấm thân tẩy rửa bao giờ cho phai.

Lời thơ như chứa đựng nhịp thổn thức của 1 trái tim yêu đương đang chảy máu! Nỗi nhớ của Kiều thật thiết tha, mãnh liệt! Kiều hình dung ra cảnh chàng Kim đang ngày đêm đợi mong tin mình 1 cách âu sầu và thất vọng. Mới ngày nào nàng cộng với chàng Kim nặng lời ước hứa trăm 5 nhưng tự dưng, nay biến thành kẻ bạc tình, lỗi hứa với chàng. Chén rượu thề nguyền vẫn còn chưa ráo, vầng trăng vằng vặc giữa trời chứng giám lời thề nguyền vẫn còn kia, vậy nhưng hiện thời mỗi người mỗi ngả. Rồi bỗng dưng Kiều liên tưởng đên thân phận: Bên trời góc bể chơ vơ của mình và tự dằn vặt: Tấm son tẩy rửa bao giờ cho phai. Kiều tiếc nuối mối tình đầu trắng trong của mình, nàng thấm thía cảnh ngộ lẻ loi của mình, và cũng hơn người nào hết, nàng hiểu rằng sẽ ko bao giờ có thể tẩy rửa được tấm lòng son sắt, chung thủy của mình với chàng Kim. Và thực thụ, bóng chàng Kim cũng sẽ ko bao giờ nhạt phai trong tâm não Kiều trong suốt mười lăm 5 phiêu dạt.

bai van phan tich doan tho kieu o lau ngung bich

Phân tách đoạn thơ Kiều ở lầu Ngưng Bích có dàn ý

Nhớ người tình, Kiều càng xót xa nghĩ tới ba má. Mặc dù nàng đã liều đem tấc có, quyết đền 3 xuân, cứu được cha và em thoát khỏi vòng cầm tù, nhưng mà nghĩ về ba má, bao trùm trong nàng là 1 nỗi xót xa lo âu. Kiều đau lòng lúc nghĩ tới cảnh ba má già tựa cửa trông con. Nàng lo âu ko biết lúc thời tiết chỉnh sửa người nào là người ba má. Nguyễn Du đã rất thành công lúc sử dụng thành ngữ, điển cố (tựa cửa đêm ngày, quạt nồng ấp lạnh, gốc tử) để trình bày tình cảm nhớ nhung sâu nặng cũng như những băn khoăn, trằn trọc của Kiều lúc nghĩ tới ba má, nghĩ tới phận sự làm con của mình. Trong cảnh ngộ của Kiều, những nghĩ suy, tâm cảnh ấy càng chứng tỏ Kiều là 1 người con hết mực hiếu hạnh.

Nhớ người tình, nhớ ba má, nhưng mà rồi nàng Kiều lại trở lại với tình cảnh của mình, sống với tâm cảnh và thân phận ngày nay của chính mình. Mỗi cảnh vật qua con mắt, cái nhìn của Kiều lại gợi lên trong tâm não nàng 1 nét buồn. Và nàng Kiều mỗi khi lại càng chìm sâu vào nỗi buồn của mình. Nỗi buồn thâm thúy của Kiều được ngòi bút bậc thầy Nguyễn Du mỗi khi càng tô đậm thêm bằng cách dùng điệp ngữ liên hoàn rất lạ mắt trong 8 câu thơ tả cảnh ngụ tình:

Buồn trông cửa bể chiều hôm,
Thuyền người nào nhấp nhoáng cánh buồm xa xa?
Buồn trông ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu?
Buồn trông nội cỏ rầu rầu,
Chân trời mặt đất 1 màu xanh xanh.
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.

Nguyễn Du quan niệm: Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu… Mỗi cảnh vật xuất hiện qua con mắt của Kiều ở lầu Ngưng Bích đều nhuốm nỗi buồn thâm thúy. Mỗi cặp câu gợi ra 1 nỗi buồn. Buồn trông là buồn nhưng nhìn ra xa, nhưng mà cũng là buồn nhưng ngóng trông 1 cái gì ấy mơ hồ sẽ tới làm thay đổi trạng thái ngày nay. Nghe đâu Kiều mong cánh buồm, nhưng mà cánh buồm chỉ nhấp nhoáng, xa xa ko rõ, như 1 nguyện vọng mơ hồ, mỗi khi mỗi xa. Kiều lại trông ngọn nước mới từ cửa sông chảy ra biển, ngọn sóng xô đẩy cánh hoa phiêu dạt, ko biết về đâu như thân phận của mình. Rồi màu xanh xanh vô tận của nội cỏ rầu rầu càng làm cho nỗi buồn thêm mênh mông trong ko gian; để rồi , nỗi buồn ấy bỗng dội lên thành 1 nỗi hoảng hồn lúc ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi. Đây là 1 hình ảnh vừa thực, vừa ảo, cảm thấy như sóng vỗ dưới chân, đầy hiểm họa, như muốn nhấn chìm Kiều xuống vực.

8 câu thơ tuyệt tác với nghệ thuật tả cảnh ngụ tình liên kết với nghệ thuật điệp ngữ liên hoàn đầu mỗi câu lục và nghệ thuật ước lệ biểu tượng cộng với việc sử dụng nhiều từ láy tượng hình, tượng thanh (nhấp nhoáng, xa xa, man mác, rầu rầu, ầm ầm) đã khắc họa rõ cảm giác u ẩn, nặng nề, tuyệt vọng, buồn lo về thân phận của Thúy Kiều lúc ở lầu Ngưng Bích.

Đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích là 1 bức tranh tự nhiên cùng lúc cũng là 1 bức tranh tâm cảnh có bố cục chặt chẽ và khôn khéo. Tự nhiên ở đây liên tiếp chỉnh sửa theo diễn biến tâm cảnh của con người. Mỗi nét hình dung của Nguyễn Du đều đề đạt 1 chừng độ không giống nhau trong sự đớn đau của Kiều. Qua ấy, cho thấy Nguyễn Du đã thực thụ hiểu nỗi lòng đối tượng trong cảnh đời xấu số để ngợi ca tấm lòng cao đẹp của đối tượng, để giúp ta hiểu thêm tâm hồn của những người đàn bà tài sắc nhưng bạc phận.

——————HẾT———————

Hãy phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích là 1 nội dung, bài học hay nhưng các em cần phải nắm vững nội dung. Sau phần học này chúng ta tiếp diễn sẵn sàng giải đáp câu hỏi, Soạn bài Kiều ở lầu Ngưng Bích, trích Truyện Kiều, Nguyễn Du cộng với phần Phân tách chân dung Thúy Kiều trong đoạn Chị em Thúy Kiều để học tốt môn Ngữ Văn hơn.

Trên đây là nội dung về Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích
được nhiều bạn kiếm tìm hiện tại. Chúc quý độc giả tích lũy được nhiều tri thức quý giá qua bài viết này!

Tham khảo bài khác cùng phân mục: Ngữ Văn

Từ khóa kiếm tìm: Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

Thông tin khác

+

Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

#Phân #tích #đoạn #trích #Kiều #ở #lầu #Ngưng #Bích

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push();

Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích 

Bài viết vừa qua

Xem thêm  Dàn ý phân tích hai phát hiện của nghệ sĩ Phùng trong Chiếc thuyền ngoài xa hay nhất

Voucher là gì? Coupon là gì?

1 phút trước

Viết 4 – 5 câu kể về 1 buổi đi chơi cùng người nhà (hoặc thầy cô, bằng hữu)

10 giờ trước

Viết 4 – 5 câu trình bày tình cảm, xúc cảm của em lúc 5 học sắp chấm dứt

11 giờ trước

Viết 4 – 5 câu kể lại hoạt động ở trường hoặc lớp em (trình diễn văn nghệ, đi thăm quan, đồng diễn thể dục,…)

12 giờ trước

Bạn đang xem: Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích
Nội dung1 I. Dàn ý Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích2 II. Bài văn mẫu Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích 2.1 1. Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích, mẫu số 1:2.2 2. Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích, mẫu số 2:2.3 3. Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích, mẫu số 3:
I. Dàn ý Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích
1. Mở bài

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push();

Giới thiệu về đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích
2. Thân bài
a. Hoàn Cảnh Cô Đơn, Cay Đắng Xót Xa Của Kiều
– 6 câu thơ đầu gợi tả cảnh tự nhiên nơi lầu Ngưng Bích với ko gian, thời kì.– Ko gian nghệ thuật được mô tả dưới con mắt nhìn của Thúy Kiều:+ Lầu Ngưng Bích là nơi Kiều bị giam lỏng. 2 chữ “khóa xuân” đã nói lên điều ấy.+ Cảnh đẹp nhưng mà bát ngát, hoang vắng và lạnh lẽo:– Ngước nhìn xa xa, chỉ thấy dãy núi mờ nhạt.– Nhìn lên trời cao chỉ có “tấm trăng gần”…(Còn tiếp)
>> Xem cụ thể Dàn ý Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích tại đây.
II. Bài văn mẫu Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích 
1. Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích, mẫu số 1:
Nguyễn Du là 1 danh nhân bản hóa, 1 đại thi hào của dân tộc ta. Ông đã để lại cho kho tàng văn chương Việt Nam ta 1 tuyệt bút của nền văn chương trung đại – tác phẩm Truyện Kiều. Ngoài 2 trị giá bự và trị giá hiện thực và trị giá nhân đạo, truyện Kiều còn rất thành công về mặt nghệ thuật. Chỉ xét riêng về nghệ thuật mô tả nội tâm đối tượng và văn pháp tả cảnh ngụ tình, Nguyễn Du đã đạt tới đỉnh cao chói lọi nhất trong lịch sử bằng trích đoạn Kiều ở lầu Ngưng Bích mô tả thành công tình cảnh lẻ loi, buồn tủi và tấm lòng chung thủy, hiếu hạnh của Kiều.
Đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích” nằm trong phần “Gia biến và phiêu dạt”. Đoạn thơ dài 22 câu, ko chỉ biểu thị tình cảm xót thương của Nguyễn Du đối với kiếp người bạc phận nhưng còn trình bày văn pháp rực rỡ về tự sự, về tả cảnh ngụ tình với tiếng nói độc thoại nội tâm để biểu đạt nỗi lòng và tâm cảnh của Kiều. Tình cảnh của Kiều ở lầu Ngưng Bích cực kỳ lẻ loi, buồn tủi:
Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân,Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung.4 bề mênh mang xa trông,Cát vàng cồn nọ hồng trần dặm kia.Bẽ bàng mây sớm đèn khuya,Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng.
Bằng nét bút tả cảnh ngụ tình điêu luyện, Nguyễn Du đã mô tả thành công nội tâm của Kiều. Từ ngữ “khóa xuân” đã cho thấy cảnh ngộ Kiều lâm vào cảnh chim lồng cá chậu, bị giam lỏng nơi lầu cao, khóa kín tuổi xuân của nàng. “Khóa xuân” ở đây chẳng phải nói đến những cô gái còn cấm cung nhưng là sự mai mỉa, đau xót cho thân phận nàng Kiều. Nàng trơ trọi giữa thời kì bát ngát, ko gian hoang vắng trong cảnh ngộ tha phương, lẻ loi, giờ lại bị đầy vào chốn thanh lâu ô nhục. “Lầu Ngưng Bích” vốn là 1 nơi cảnh quan tuyệt đẹp, quang cảnh hữ tình, thơ mộng được mở ra cả 3 chiều cao, xa và rộng qua các từ ngữ “non xa”, “trăng gần”, “cát vàng cồn nọ hồng trần dặm kia”. Thế nhưng mà “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!”, trong cảnh ngộ giam giữ Kiều quang cảnh thật buồn thảm, tĩnh mịch, nhìn trăng nàng chỉ thấy vầng trăng cô quạnh, nhìn mặt đất thì bên là cồn cát nhấp nhô lượng sóng bên là hồng trần cuốn xa hàng vạn dặm hoang sơ, tĩnh mịch. Lầu Ngưng Bích chỉ tà tà 1 chấm bé giữa tự nhiên trơ trọi, giữa mênh mông trời nước. Trong cái ko gian quanh quẩn “mây sớm đèn khuya” gợi vòng tuần hoàn khép kín của thời kì, tất cả như giam hãm tuổi xuân mơn mởn của tuyệt sắc mĩ nhân, sự sống của Kiều như bị những bàn tay hung tàn bóp nghẹt. Từ ấy khắc sâu thêm nỗi cô quạnh khiến Kiều càng thấy “bẽ bàng” ngao ngán, buồn tủi, ko người nào san sớt nàng chỉ biết là bạn với mây, với đèn, với cảnh vật hoang sơ, nhạt nhòa.

Những bài văn Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích hay nhất
Trong nỗi lẻ loi tuyệt đối đó, Kiều cảm thấy cách biệt, hoang vắng, 1 mình 1 bóng chơ vơ, bị giam giữ xa cách nơi đất khách quê người, xa quê hương, xa người tình của mình:
Tưởng người dưới nguyệt chén đồng,Tin nhạn luống những rày trông mai chờ.Bên trời góc bể chơ vơ,Tấm son tẩy rửa bao giờ cho phai.
Ở lầu Ngưng Bích Kiều đã nhớ về Kim Trọng trước, ấy là 1 nét bút rực rỡ, lạ mắt và thích hợp với tâm lí, trình bày tấm lòng thủy chung của Kiều. Các từ ngữ “tưởng”, “trông”, “chờ” trong tiếng nói độc thoại nội tâm của Kiều đã làm bật lên nỗi nhớ Kim Trọng khôn nguôi của nàng. Kiều càng nhớ về lời thề lứa đôi, lời hứa ước trăm 5 ở vườn Thúy lại càng thương cho Kim Trọng. Chén rượu thề như còn đây nhưng nay mỗi người như mỗi ngả khiến nàng ăn năn, xót xa như kẻ phụ bạc. Nàng hình dung Kim Trọng đang hướng về mình, “rày trông mai chờ” uổng công vô ích khiến nàng càng thêm xót xa, càng ngay ngáy lo lắng. Dù cho mỗi người 1 phương nhưng mà tình cản, tấm lòng son của nàng dành cho Kim Trọng là mãi mãi, chẳng thể phai mờ. Càng nghĩ Kiều càng lo âu, khiến nàng bật lên câu hỏi tu từ ko biết trên bước đường dạt trôi nơi “bên trời góc bể”, bao giờ nàng mới có thể tẩy rửa sạch những hoen ố của tấm lòng son thủy chung để có thể đáp lại tình yêu của Kim Trọng dành cho nàng. Ở nơi lầu cao đó, nàng cũng ko nguôi thương nhớ, lo âu cho ba má của mình:
Xót người tựa cửa đêm ngày,Quạt nồng ấp lạnh những người nào ấy giờ?Sân Lai cách mấy nắng mưa,Có lúc gốc tử đã vừa người ôm
Với tiếng nói độc thoại, liên kết với lối viết cổ, tâm cảnh bộn bề của Kiều hiện lên thật rõ nét. Các từ ngữ “đêm ngày”, “cách mấy nắng mưa” chỉ nỗi nhớ mong ba má dài theo 5 tháng của nàng. Kiều xót thương ba má mình ngày đêm lo âu, “tựa cửa đêm ngày” ngóng chờ tin nàng, sợ ba má già yếu ở nhà, ko người nào , phụng dưỡng. Thành ngữ “quạt nồng ấp lạnh”, cộng với điển tích “Sân Lai”, “Gốc tử” đã nói lên tâm cảnh thương nhớ, tấm lòng hiếu hạnh của Kiều với ba má mình. Nàng lo sợ ở nơi quê hương, mọi thứ đã thay đổi, ba má nàng lại càng ngày càng già yếu nên nàng cực kỳ day dứt, áy náy vì chưa làm tròn phận sự phụng dưỡng ba má của người con. Từ ấy tấm lòng vị tha và hiếu hạnh của Kiều đã hiện lên thật rõ nét. Trong tình cảnh bị giam lỏng nơi lầu Ngưng Bích, phiêu dạt nơi chân mây góc bể, Kiều là người đáng thương nhất. Thế nhưng mà với tâm hồn cao đẹp của mình, nàng luôn hi sinh bản thân, quên đi tình cảnh của bản thân để lo âu, nghĩ về Kim Trọng, nghĩ về ba má của mình. Nỗi nhớ của Kiều rất thực và có chiều sâu, từ ấy cho thấy Kiều là 1 đứa con hiếu hạnh, 1 người yêu chung thủy và là 1 con người giàu lòng vị tha.
Tâm cảnh buồn tủi của Kiều đã trình bày rõ nét qua cảnh vật bên ngoài. Mỗi cảnh vật là 1 nét riêng nhưng mà đều diễn đạt 1 góc cạnh trong tâm cảnh của Kiều. Cánh buồm trên biển giữa bát ngát trời chiều hoàng hôn thật cô độc, độc thân:
Buồn trông cửa bể chiều hôm,Thuyền người nào nhấp nhoáng cánh buồm xa xa?
Khung mở ra vào thời khắc chiều hôm, thời khắc của những bịn rịn khó tả. “Cửa bể chiều hôm” gợi trước mắt ta hình ảnh những tia nắng leo heo cuối ngày phản chiếu lên mặt biển xanh thẳm rồi lan ngay ra ko gian bao quanh, khiến mọi thứ nhuốm màu sẫm tối, có cái gì da diết như đêm luyến ngày, như niềm bịn rịn thiết tha của Kiều về tháng ngày êm ả xưa kia. Các từ ngữ “nhấp nhoáng”, “xa xa” gợi sự độc thân, lẻ loi như chính niềm hi vọng mong manh, leo heo của Kiều. 1 mình chơ vơ ở nơi ấy, Kiều chỉ mỏi mòn nhớ về quê hương, nhớ về ba má, đợi mong 1 con thuyền tới cứu, thế nhưng mà những chiếc thuyền đó chỉ nhấp nhoáng ở xa rồi mất hút về phía chân mây. “Thuyền người nào” lênh đênh rồi mất hút về phía chân mây xa như cuộc đời Kiều, chẳng biết tới bao giờ có thể về được quê nhà, báo hiếu cho ba má.Ánh nhìn của Kiều vẫn ở mặt nước nhưng mà đã gần hơn:
Buồn trông ngọn nước mới sa,Hoa trôi man mác biết là về đâu?
Cánh hoa mong manh, dìu dặt trong dòng nước, bé bỏng, không thể nào đương đầu được sức của “ngọn nước mới sa” như chính thân phận nàng Kiều bé nhỏ trong dòng đời đẩy đưa. Thân phận Kiều giờ đây lạc điệu, độc thân, tơi tả trôi theo dòng đời vô định “biết là về đâu” như chính bông hoa kia. Nhìn cánh hoa bị vùi dập tơi tả đó, nàng Kiều lại càng thương nhớ Kim Trọng, càng buồn tủi, xót xa vì căn số bèo dạt mây trôi, chẳng biết sẽ đi về nơi nao của mình. Ko chỉ có mặt nước mênh mông chất chứa bao nỗi buồn nhưng cả cỏ cây cũng thảm sầu:
Buồn trông nội cỏ rầu rầu,Chân trời mặt đất 1 màu xanh xanh.
Ngược với cái tên xanh tươi hi vọng của “Ngưng Bích” sắc xanh nối liền của trời đất qua đôi mắt buồn tủi của Kiều phát triển thành thật thảm sầu. Từ láy “rầu rầu” gợi nên hình ảnh của 1 bãi cỏ tàn úa, xác xơ tới thảm thương. Xanh trời nối liền xanh đất tàn úa, héo hắt, vô vị, tẻ nhạt như chính căn số bị giam lỏng trên lầu cao của Kiều. Tuổi thanh xuân tươi đẹp của Kiều, tài sắc toàn vẹn của nàng rồi sẽ phai tàn, vô vị như màu xanh héo úa kia. Màu xanh vốn là màu của hi vọng nay đã tàn úa như chính niềm hi vọng đang cạn dần và nỗi xót xa, dằn vặt càng ngày càng dâng cao trong lòng Kiều. Khung cảnh đang yên lặng, bỗng dậy sóng:
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.
Âm thanh của tiếng sóng “ầm ầm” trong cảnh “gió cuốn mặt duềnh” như chính là những bão tố phong 3 đang chờ Kiều ở phía trước. Nàng lo âu ko biết lúc nào tai họa sẽ ập tới như tiếng sóng dập dồn ngoài xa. Tiếng sóng ầm ì như chính tiếng của tai họa sắp ập đến, những cạm bẫy của cuộc đời ập tới “kêu quanh ghế ngồi” làm cho nàng Kiều khiếp sợ.
Điệp ngữ “buồn trông” đặt ở 4 đầu câu lục bát trong đoạn thơ như tiếng thở dài cộng với nhịp thơ chầm chậm và những thanh bằng đã nhấn mạnh nỗi buồn cứ càng khi càng dâng lên mãi trong lòng Kiều cùng hòa với cảnh vật càng khi càng mênh mông, vắng ngắt hơn. Những từ láy “xa xa”, “nhấp nhoáng”, “man mác”, “rầu rầu”, “xanh xanh”, “ầm ầm” như những con sóng dằn vặt, buồn tủi dâng tràn trong lòng Kiều.
Đoạn thơ “Kiều ở lầu Ngưng Bích” là đoạn thơ tả cảnh ngụ tình hay nhất trong Truyện Kiều cũng như văn chương trung đại Việt Nam. Đoạn thơ giúp ta hiểu thêm về Kiều, môt người yêu thủy chung, 1 đứa con hiếu hạnh và lòng 1 con người giàu lòng vị tha, khiến ta căm hờn xã hội phong kiến bất công hung tàn đưa đẩy con người tài giỏi vào kiếp thanh lâu tủi nhục.
Kiều ở lầu Ngưng Bích là 1 đoạn thơ mô tả tinh tế nội tâm đối tượng liên kết văn pháp tả cảnh ngụ tình điêu luyện đã làm nổi trội tình cảnh của Kiều và chứng tỏ được tài năng và trái tim biết sẻ chia, biết mến thương của Nguyễn Du đối dành cho đối tượng và cho cuộc đời. Chính hồn thơ đó, trái tim đó đã đi vào tâm khảm bao lứa tuổi, đưa chúng ta tới bao xúc cảm không giống nhau, khiến ta không thể nao quên như tình nghĩa đặm đà của thi sĩ Tố Hữu đối với đại thi hào này:
Nửa đêm qua huyện Nghi Xuân,Bâng khuâng nhớ cụ thương thân nàng Kiều.
 
2. Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích, mẫu số 2:
Nguyễn Du là 1 nhân tài văn chương, 1 tác gia văn chương tài giỏi và lỗi lạc của văn chương Việt Nam. Ông được mệnh danh là nhà thơ của các nhà nhà thơ. Truyện Kiều là 1 tác phẩm bự nhất của Nguyễn Du là đỉnh cao chói lọi nhất của nghệ thuật thi ca. Đọc tác phẩm, chúng ta chẳng thể quên được đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích”.
Sau bao biến cố kinh khủng: tai bay vạ gió, cha và em bị cầm tù, gia tư bị cướp hết, Kiều phải hi sinh chữ tình để báo hiếu với ba má. Bị Mã giám Sinh lừa lật bán vào thanh lâu của Tú Bà, Kiều tự vẫn nhưng mà ko chết. Tú Bà dỗ ngon dỗ ngọt Kiều ra ở lầu Ngưng Bích để kén chồng nhưng mà thật chất ấy là cuộc giam lỏng, chờ thời cơ mụ sẽ bắt Kiều quay về thanh lâu. Lầu Ngưng Bích chơi vơi giữa biển khơi là điểm ngừng chân trước nhất trên trục đường phiêu dạt đầy đắng cay và tủi hổ của Thúy Kiều. Đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích” là nỗi lẻ loi buồn tủi, niềm thương nhớ da diết về quê hương gia đình và người nhà của Kiều. Ấy cũng là trình bày tấm lòng chung thủy hiếu hạnh của nàng.
Trước nhất với 6 câu thơ mở màn của đoạn trích, là ko gian nghệ thuật chứa đầy tâm cảnh của Kiều. Trước mặt, là biển khơi từ trên lầu cao nàng cảm thu được 1 ko gian bát ngát rợn ngợp. Xa xa là dãy núi, 2 bên bờ là cồn cát bụi mù bay. Chỉ có lầu Ngưng Bích đang giảm lòng 1 thân phận mong manh cô quạnh. Ấy là 1 ko gian hoàn toàn khép kín. 1 mình đối diện với “mây sớm đèn khuya”. Khiến Kiều âu sầu tới tủi hổ bẽ bàng cho cái kiếp vô duyên lạc loài của mình:
“Bẽ bàng mây sớm đèn khuyaNửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng”
Ko gian đã vậy thời kì cũng hoàn toàn khép kín khiến Kiều buồn tủi, thui thủi 1 mình lẻ loi tới tuyệt đối.
Tới với 8 câu thơ tiếp theo là tâm cảnh thương nhớ da diết của Kiều về gia đình và người nhà. Trước nhất, Nguyễn Du để cho Kiều nhớ Kim Trọng (điều này khác hẳn với Thanh Tâm tài nhân). Nàng đã từng uống rượu ăn thề cùng Kim Trọng dưới ánh trăng nhưng mà rồi đã phải xót xa trao mối tình ngọt ngào đó cho Thúy Vân. Trên đường về Lâm Tri theo Mã giám Sinh nàng vẫn thương cho Kim Trọng trong lẻ loi buồn tủi: “1 trời thu để riêng người nào 1 người”. Giờ đây trong khi nhưng thời kì cứ trôi đi Kiều nhớ Kim Trọng là hoài tưởng đến lời thề lứa đôi:
“Tưởng người dưới nguyệt chén đồngTin sương luống những rày trông mai chờBên trời góc bể bơ vơTấm son tẩy rửa bao giờ cho phai.”
Những lời thề nguyền đâu còn nữa, cái cây cầu trần gian nhưng Kiều và Kim Trọng phải bước qua thật là ngang trái. Nàng hình dung cái cảnh Kim Trọng đang hướng về mình, hôm mai đau đáu chờ tin nhưng uổng công vô ích “Tin nhạn luống những dày trông mai chờ”. Trong nỗi nhớ đó người đọc trông thấy 1 tâm cảnh xót xa đớn đau. Nàng tự hẹn “Tấm son tẩy rửa bao giờ cho phai”. Ấy là tấm lòng chung thủy son sắt thề non ước biển của kẻ chung thủy.

Xem thêm  Cảm nghĩ về đêm trăng trung thu ở quê em Lớp 7 mới nhất

Phân tách Kiều ở lầu Ngưng Bích cụ thể, dễ hiểu
Tiếp ấy, là Kiều nhớ đến ba má. Nghĩ đến hai thân Kiều cực kỳ thương xót:
“Xót người tựa cửa hôm maiQuạt nồng ấp lạnh những người nào ấy giờ?Sân Lai cách mấy nắng mưa,Có lúc gốc tử đã vừa người ôm”
Nàng nghĩ đến cái cảnh ba má ngồi tựa cửa ngóng con khi sáng sớm hay buổi chiều tà. Vậy nhưng vẫn bặt vô âm tín. Nàng xót xa khi ba má già yếu ko có người nào phụng dưỡng chăm sóc. Tâm cảnh thương nhớ vời vợi cộng với nỗi xót xa trình bày thâm thúy tấm lòng hiếu hạnh của nàng. Rất nhiều từ ngữ lấy tự điển cố cộng với từ ngữ dân gian vừa nói được thời kì cách biệt, vừa đề cập sự tàn phai tàn khốc của tự nhiên đối với con người. Tiếng nói độc thoại nội tâm, cá tính cổ đại hài hòa với cá tính dân tộc hình thành những vần thơ biểu cảm trình bày 1 tâm cảnh thảm kịch, 1 tình cảnh đầy thảm kịch của Kiều. Trong cảnh bình rơi trâm gãy Kiều là người đáng thương nhất nhưng mà nàng ko nghĩ tới mình nhưng vẫn thương nhớ ba má và người nhà. Kiều thực thụ là người yêu chung thủy 1 người con hiếu hạnh có tấm lòng vị tha đáng trân trọng.
8 câu cuối, là cảnh xế chiều cảnh vật dễ khiến cho con người buồn thương da diết:
“Buồn trông cửa biển chiều hômThuyền người nào nhấp nhoáng cánh buồm xa xaBuồn trông ngọn nước mới saHoa trôi man mác biết là về đâuBuồn trông nội cỏ dầu dầuChân mây mặt đất 1 màu xanh xanhBuồn trông gió cuốn mặt duềnhẦm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi”
Mỗi biểu thị của cảnh vật bên bờ biển khi này đều trình bày 1 tâm cảnh và 1 tình cảnh đáng thương. Nhìn cánh buồm nhấp nhoáng giữa biển khơi rồi dần dần khuất núi “càng trông” lại càng thấy buồn, nàng liên tưởng đến cuộc đời nho bé chơ vơ trơ trọi trên đất khách. Nhìn những cánh hoa tàn nát trôi giữa dòng nước lũ. Nàng tự hỏi rồi nó sẽ trôi về đâu về phương trời nào nhưng hoàn toàn vô định. Cánh hoa đó hay chính căn số chìm nổi ko có nơi nào neo đậu của căn số nàng Kiều. Nhìn nội cỏ dầu dầu trong ko gian rộng lớn, cái màu sắc u ám thê lương đó phản chiếu 1 nỗi đau tái tê của người con gái phiêu dạt. Cuộc sống như mất hết ý nghĩa như cái sắc cỏ úa tàn kia tiêu hao sự sống. Rồi “ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi” trận cuồng phong của đại dương mở màn nổi lên, gió bự sóng bự hay chính lòng đố kị ghét ghen của tự nhiên đang bao vây lấy nàng. Phải chăng đây là điều nhưng Nguyễn Du đã dự đoán những tai họa kinh khủng giáng xuống đầu nàng. Càng lo lắng Kiều càng hãi hùng và ghê sợ. Cứ thế, từ nhìn tới nghe, “buồn trông” tới 4 lân trong 1 điệp ngữ.
8 câu thơ là 1 điệp khúc buồn được lặp lại qua sự chỉnh sửa của từng cảnh vật. Cảnh được mô tả từ xa tới gần, từ màu nhạt tới màu đậm, âm thanh từ tĩnh tới động nỗi buồn cũng từ “man mác” tới lo khiếp sợ hùng Nguyễn Du đã từng kết luận:
“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầuNgười buồn cảnh có vui đâu bao giờ”
Đoạn thơ sử dụng rất nhiều câu hỏi tu từ, các từ láy các thành ngữ, tiếng nói độc thoại nội tâm, âm hưởng trầm buồn hình thành 1 ko gian nghệ thuật và xúc cảm nghệ thuật.
Đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích” là 1 trong những đoạn thơ tả cảnh ngụ tình hay nhất Truyện Kiều. Ngòi bút của ông đi sâu vào từng ngõ ngóc tâm tình sâu kín của nàng Kiều khiến người đọc thực thụ rung động xót xa. Cảnh trong tình, tình trong cảnh cứ hòa quyện đan xen làm nổi trội chủ đề đoạn thơ. Bức tranh tâm cảnh của người con gái họ Vương thành ra neo đậu mãi trong lòng người đọc.
 
3. Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích, mẫu số 3:
Nguyễn Du là bậc thầy về tả cảnh. Nhiều câu thơ tả cảnh của ông có thể coi là chuẩn mực cho vẻ đẹp của thơ ca cổ đại. Mà Nguyễn Du ko chỉ giỏi về tả cảnh nhưng còn giỏi về tả tình cảm, tả tâm cảnh. Trong quan niệm của ông, 2 nhân tố tình và cảnh ko tách rời nhau nhưng luôn đi liền nhau, bổ sung cho nhau.
Đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích là 1 bức tranh tâm tư đầy xúc động. Bằng văn pháp tả cảnh ngụ tình, Nguyễn Du đã mô tả tâm cảnh đối tượng 1 cách tuyệt vời. Đoạn thơ cho thấy nhiều cung bậc tâm cảnh của Kiều. Ấy là nỗi lẻ loi, buồn tủi, là tấm lòng chung thủy, nhân đức dành cho Kim Trọng và ba má.
Kết cấu của đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích rất có lí. Phần đầu tác giả giới thiệu cảnh Kiều bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích; phần thứ 2: trong nỗi lẻ loi buồn tủi, nàng nhớ về Kim Trọng và ba má; phần thứ 3: tâm cảnh âu sầu của Kiều và những dự cảm về những bão tô cuộc đời sẽ giáng xuống đời Kiều.
Tự nhiên trong 6 câu thơ đầu được mô tả hoang vắng, rộng lớn tới rợn ngợp. Ngồi trên lầu cao, nhìn phía trước là núi non trập trùng, ngửng lên phía trên là vầng trăng như sắp chạm đầu, nhìn xuống phía dưới là những đoạn cát vàng trải dài bất tận, thưa thớt như hồng trần bé nhỏ như càng tô đậm thêm cuộc sống lẻ loi, độc thân của nàng khi này:
Trước lầu Ngưng Bích khoá xuânVẻ non xa tấm trăng gần ở chungBốn bề mênh mang xa trôngCát vàng cồn nọ, hồng trần dặm kia
Có thể tưởng tượng rất rõ 1 ko gian bát ngát đang trải rộng ra trước mắt Kiều. Ko gian đó càng khiến Kiều xót xa, đớn đau:
Bẽ bàng mây sớm đèn khuya,Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng.
1 chữ bẽ bàng nhưng lột tả thật thâm thúy tâm cảnh của Kiều khi bấy giờ: vừa ngao ngán, buồn tủi cho thân phận mình, vừa mắc cỡ, sượng sùng trước mây sớm, đèn khuya. Và cảnh vật như cũng san sớt, đồng cảm với nàng: nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng. Bức tranh tự nhiên ko khách quan, nhưng có hồn, ấy chính là bức tranh tâm trạng của Kiều những ngày lẻ loi ở lầu Ngưng Bích.
Trong tâm cảnh lẻ loi, buồn tủi nơi đất khách quê người, Kiều tìm về với những người nhà của mình. Nỗi nhớ người tình, nhớ ba má được Nguvễn Du mô tả rất xúc động trong những lời độc thoại nội tâm của đối tượng. Nỗi thương nhớ được chia đều: 4 câu đầu dành cho người tình, 4 câu sau dành cho ba má. Mà nỗi nhớ với chàng Kim được đề cập trước vì đây là nồi nhớ nồng thắm và sâu thẳm nhất. Nồi nhớ ấy được xoáy sâu và đêm thề nguyền dưới ánh trăng và nỗi đau cũng trào lên từ ấy:
Tưởng người dưới nguyệt chén đồng.Tin nhạn luống những rày trông mai chờ.Bên trời góc bể chơ vơ,Tấm thân tẩy rửa bao giờ cho phai.
Lời thơ như chứa đựng nhịp thổn thức của 1 trái tim yêu đương đang chảy máu! Nỗi nhớ của Kiều thật thiết tha, mãnh liệt! Kiều hình dung ra cảnh chàng Kim đang ngày đêm đợi mong tin mình 1 cách âu sầu và thất vọng. Mới ngày nào nàng cộng với chàng Kim nặng lời ước hứa trăm 5 nhưng tự dưng, nay biến thành kẻ bạc tình, lỗi hứa với chàng. Chén rượu thề nguyền vẫn còn chưa ráo, vầng trăng vằng vặc giữa trời chứng giám lời thề nguyền vẫn còn kia, vậy nhưng hiện thời mỗi người mỗi ngả. Rồi bỗng dưng Kiều liên tưởng đên thân phận: Bên trời góc bể chơ vơ của mình và tự dằn vặt: Tấm son tẩy rửa bao giờ cho phai. Kiều tiếc nuối mối tình đầu trắng trong của mình, nàng thấm thía cảnh ngộ lẻ loi của mình, và cũng hơn người nào hết, nàng hiểu rằng sẽ ko bao giờ có thể tẩy rửa được tấm lòng son sắt, chung thủy của mình với chàng Kim. Và thực thụ, bóng chàng Kim cũng sẽ ko bao giờ nhạt phai trong tâm não Kiều trong suốt mười lăm 5 phiêu dạt.

Phân tách đoạn thơ Kiều ở lầu Ngưng Bích có dàn ý
Nhớ người tình, Kiều càng xót xa nghĩ tới ba má. Mặc dù nàng đã liều đem tấc có, quyết đền 3 xuân, cứu được cha và em thoát khỏi vòng cầm tù, nhưng mà nghĩ về ba má, bao trùm trong nàng là 1 nỗi xót xa lo âu. Kiều đau lòng lúc nghĩ tới cảnh ba má già tựa cửa trông con. Nàng lo âu ko biết lúc thời tiết chỉnh sửa người nào là người ba má. Nguyễn Du đã rất thành công lúc sử dụng thành ngữ, điển cố (tựa cửa đêm ngày, quạt nồng ấp lạnh, gốc tử) để trình bày tình cảm nhớ nhung sâu nặng cũng như những băn khoăn, trằn trọc của Kiều lúc nghĩ tới ba má, nghĩ tới phận sự làm con của mình. Trong cảnh ngộ của Kiều, những nghĩ suy, tâm cảnh ấy càng chứng tỏ Kiều là 1 người con hết mực hiếu hạnh.
Nhớ người tình, nhớ ba má, nhưng mà rồi nàng Kiều lại trở lại với tình cảnh của mình, sống với tâm cảnh và thân phận ngày nay của chính mình. Mỗi cảnh vật qua con mắt, cái nhìn của Kiều lại gợi lên trong tâm não nàng 1 nét buồn. Và nàng Kiều mỗi khi lại càng chìm sâu vào nỗi buồn của mình. Nỗi buồn thâm thúy của Kiều được ngòi bút bậc thầy Nguyễn Du mỗi khi càng tô đậm thêm bằng cách dùng điệp ngữ liên hoàn rất lạ mắt trong 8 câu thơ tả cảnh ngụ tình:
Buồn trông cửa bể chiều hôm,Thuyền người nào nhấp nhoáng cánh buồm xa xa?Buồn trông ngọn nước mới saHoa trôi man mác biết là về đâu?Buồn trông nội cỏ rầu rầu,Chân trời mặt đất 1 màu xanh xanh.Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.
Nguyễn Du quan niệm: Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu… Mỗi cảnh vật xuất hiện qua con mắt của Kiều ở lầu Ngưng Bích đều nhuốm nỗi buồn thâm thúy. Mỗi cặp câu gợi ra 1 nỗi buồn. Buồn trông là buồn nhưng nhìn ra xa, nhưng mà cũng là buồn nhưng ngóng trông 1 cái gì ấy mơ hồ sẽ tới làm thay đổi trạng thái ngày nay. Nghe đâu Kiều mong cánh buồm, nhưng mà cánh buồm chỉ nhấp nhoáng, xa xa ko rõ, như 1 nguyện vọng mơ hồ, mỗi khi mỗi xa. Kiều lại trông ngọn nước mới từ cửa sông chảy ra biển, ngọn sóng xô đẩy cánh hoa phiêu dạt, ko biết về đâu như thân phận của mình. Rồi màu xanh xanh vô tận của nội cỏ rầu rầu càng làm cho nỗi buồn thêm mênh mông trong ko gian; để rồi , nỗi buồn ấy bỗng dội lên thành 1 nỗi hoảng hồn lúc ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi. Đây là 1 hình ảnh vừa thực, vừa ảo, cảm thấy như sóng vỗ dưới chân, đầy hiểm họa, như muốn nhấn chìm Kiều xuống vực.
8 câu thơ tuyệt tác với nghệ thuật tả cảnh ngụ tình liên kết với nghệ thuật điệp ngữ liên hoàn đầu mỗi câu lục và nghệ thuật ước lệ biểu tượng cộng với việc sử dụng nhiều từ láy tượng hình, tượng thanh (nhấp nhoáng, xa xa, man mác, rầu rầu, ầm ầm) đã khắc họa rõ cảm giác u ẩn, nặng nề, tuyệt vọng, buồn lo về thân phận của Thúy Kiều lúc ở lầu Ngưng Bích.
Đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích là 1 bức tranh tự nhiên cùng lúc cũng là 1 bức tranh tâm cảnh có bố cục chặt chẽ và khôn khéo. Tự nhiên ở đây liên tiếp chỉnh sửa theo diễn biến tâm cảnh của con người. Mỗi nét hình dung của Nguyễn Du đều đề đạt 1 chừng độ không giống nhau trong sự đớn đau của Kiều. Qua ấy, cho thấy Nguyễn Du đã thực thụ hiểu nỗi lòng đối tượng trong cảnh đời xấu số để ngợi ca tấm lòng cao đẹp của đối tượng, để giúp ta hiểu thêm tâm hồn của những người đàn bà tài sắc nhưng bạc phận.
——————HẾT———————
Hãy phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích là 1 nội dung, bài học hay nhưng các em cần phải nắm vững nội dung. Sau phần học này chúng ta tiếp diễn sẵn sàng giải đáp câu hỏi, Soạn bài Kiều ở lầu Ngưng Bích, trích Truyện Kiều, Nguyễn Du cộng với phần Phân tách chân dung Thúy Kiều trong đoạn Chị em Thúy Kiều để học tốt môn Ngữ Văn hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push();

Bạn vừa xem nội dung Phân tách đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích
. Chúc bạn vui vẻ

You may also like

Bài 2 trang 114 SGK Ngữ văn 12 tập 1 hay nhất

Hãy cùng Muôn Màu theo dõi nội dung