Phân tích nhân vật Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia mới nhất

Phân tích nhân vật Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia mới nhất

- in Ngữ văn
226

Hãy cùng Muôn Màu theo dõi nội dung mới nhất về Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia
dưới đây nhé:

Đề bài: Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia

phan tich nhan vat xuan toc do trong doan trich hanh phuc cua mot tang gia

Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia
 

Bạn đang xem: Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia

Mục lục

I. Dàn ý Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia (Chuẩn)

1. Mở bài

– Vũ Trọng Phụng là nhà văn hiện thực của Việt Nam, ông đứng giữa phố phường để khai thác những góc khuất của thị thành, từ ấy thông minh ra những thiên tiểu thuyết, những tác phẩm có trị giá hiện thực, phê phán công kích hết sức cay chua 1 xã hội thực dân – nửa phong kiến thối nát, nhố nhăng, đồi tệ.
– 1 trong những đối tượng đại diện cho lớp người thượng lưu, lố lỉnh gian dối, đại diện cho kết tinh, thành phầm của xã hội khi bấy giờ chính là đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong tiểu thuyết Số đỏ, hiện ra thoáng qua trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia.

2. Thân bài

* Tác giả, tác phẩm:
– Vũ Trọng Phụng (1912-1939), mồ côi cha từ bé, từng bươn chải nhiều nghề để kiếm sống trước lúc bước vào tuyến đường viết văn. Văn chương của ông là ngôn ngữ phê phán cay chua 1 xã hội rối ren với những kẻ mang danh quý tộc, thượng lưu nhưng mà thực chất lại là những kẻ có lối sống và tâm hồn thối nát, đồi tệ.
– Tác phẩm: Số đỏ, Giông tố, Vỡ đê, Cơm thầy cơm cô, Kỹ nghệ lấy tây,…
– Đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia nằm ở chương XV của tiểu thuyết Số đỏ, kể về đám ma “thượng lưu” của cụ cố tổ, người nhưng vô tình bị Xuân làm tức chết…(Còn tiếp)

 

II. Bài văn mẫu Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia (Chuẩn)

Trong dòng văn chương hiện từ thực 5 1930 tới 5 1945, các nhà văn hiện thực luôn có 1 lối nghĩ suy rằng “các anh muốn tiểu thuyết cứ là tiểu thuyết, còn chúng tôi và những người đồng ý kiến của chúng tôi muốn tiểu thuyết phải là sự thật ở đời”. 1 trong số các nhà văn có ý kiến tương tự chính là nhà văn Vũ Trọng Phụng, ví như Nam Cao đứng giữa nông thôn Việt Nam, đi sâu vào phân khúc dân chúng cùng khổ để tìm tòi hiện thực, để đón lấy những vang động của đời, thì Vũ Trọng Phụng lại đứng giữa thị thành để khai thác những góc khuất của đời sống thị thành, để từ ấy thông minh ra những thiên tiểu thuyết, những tác phẩm có trị giá hiện thực, phê phán công kích hết sức cay chua 1 xã hội thực dân – nửa phong kiến thối nát, nhố nhăng, đồi tệ. Số đỏ là 1 trong những tác phẩm lừng danh nhất của nhà văn Vũ Trọng Phụng, nhưng cực điểm của sự nhố nhăng, rồ dại của nó có nhẽ nằm gọn trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia. Ở trong đoạn trích đối tượng chính của tiểu thuyết là Xuân Tóc Đỏ chỉ hiện ra nhấp nhoáng thế nhưng mà người ta cũng đủ thấy, đủ cảm thu được khuôn mặt lố lỉnh, gian dối của hắn ta.

Vũ Trọng Phụng (1912-1939), mồ côi cha từ bé, từng bươn chải nhiều nghề để kiếm sống trước lúc bước vào tuyến đường viết văn. Văn chương của ông là ngôn ngữ phê phán cay chua 1 xã hội rối ren với những kẻ mang danh quý tộc, thượng lưu nhưng mà thực chất lại là những kẻ có lối sống và tâm hồn thối nát, đồi tệ. Các tác phẩm điển hình phải kể tới như tiểu thuyết Số đỏ, Giông tố, Vỡ đê,… mảng phóng sự có Cơm thầy cơm cô, Kỹ nghệ lấy tây. “Số đỏ” được đăng trước nhất ở tờ Hà Nội báo từ số 40 và in thành sách vào 5 1938, nội dung kể về cuộc đời của Xuân, hay còn gọi là Xuân Tóc Đỏ về cuộc đời “bươn chải” trong xã hội thượng lưu của hắn. Đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia nằm ở chương XV, kể về đám ma “thượng lưu” của cụ cố tổ, người nhưng vô tình bị Xuân làm tức chết.

Xuân cũng là 1 người có cuộc đời lắm gian khổ trắc trở, hắn từ bé đã mồ côi thầy u, sống với họ hàng, nhưng mà cũng sớm bị tống cổ, bởi họ chẳng ưa gì 1 đứa có tính gian, chỉ tổ nuôi ong tay áo. Thế là Xuân phải tự bươn chải kiếm sống bằng nhiều nghề không giống nhau, giữa cái phố thị Hà Nội nửa Tây, nửa ta xô bồ. Vì cuộc sống, vì miếng ăn Xuân tóc đỏ bắt buộc hành nghề trộm cắp ăn cắp những trái me, trái sấu ven những tuyến đường Hà Nội, thứ nhưng được mấy tên cảnh sát trật tự canh như của quý. Đọc cuốn Chuyện cũ Hà Nội của Tô Hoài mới thấy sự cực khổ, xấu số của những đứa trẻ như Xuân, cành me cành sấu chẳng phải dễ trèo, lại dễ gãy, đôi khi sáng sớm người ta sẽ thấy dưới những gốc cây đấy là những bãi máu, cộng với đám cành lá gãy lở tở, chắc hẳn rằng đứa nhỏ không may kia cũng lắm thương tật phen này. Quay lại với Xuân, hắn may mắn sinh tồn, hết trèo me, trèo sấu hắn lại lân la sang cái nghề bán thuốc dạo, với những bài quảng bá đọc vanh vách, mát dạ mát lòng kẻ nghe, tưởng như uống thứ thuốc “dởm” của hắn thì người chết có nhẽ cũng sống lại ngay được. Hắn sống vật vờ, lang thang khắp Hà Nội, nhận ra, xúc tiếp với đủ thứ dơ bẩn, nhố nhăng, khiến hắn dần bị tha hóa trong tư cách, biến thành 1 kẻ lưu manh chính hiệu. Khác với Chí Phèo, vốn là 1 người chân chất thực thà, bị đổ oan vào tù, sau bị cả xã hội khước từ quyền làm người, khiến Chí trở thành lưu manh, tha hóa, phục thù đời, thì ở Xuân sự lưu manh của hắn xuất hành từ chính tính cách vốn giảo quyệt từ bé, liên kết việc phải bươn trải với cuộc sống cực khổ khiến hắn tự tăng trưởng theo hướng lưu manh, và sự lưu manh của Xuân có phần khôn ngoan, xảo trá khác hẳn với cái lưu manh thất vọng của Chí Phèo. Sự lưu manh hóa của Xuân ko diễn ra bằng sự bạo lực, máu mê, đâm thuê chém mướn nhưng nó lại xuất hành từ chính tâm hồn, từ chính trong lời ăn ngôn ngữ, các cư xử, hắn chuẩn bị buông lời trêu ghẹo, ve vãn cô bán nước mía, cô đầm. Mồm thốt ra những lời lẽ thô lỗ như 1 lề thói, như 1 cách xả stress xúc cảm, có thể nói rằng những u tối, xấu xa trong cái xã hội phong kiến – nửa thực dân mực đồng thau lộn lạo hình như đã kết tinh hết trong 1 con người như Xuân tóc đỏ, mất dạy, đầy man trá, dối gian, bẻm mép, quen lừa lọc và ưa hư vinh phù phiếm. Và cũng như Chí Phèo, thảm kịch của Xuân cũng là thảm kịch bị lưu manh hóa, ngoài ra đối tượng này lại biết lợi dụng cái lưu manh của mình làm vốn liếng tiến thân, tự mở ra cho mình 1 tuyến đường “sáng”, và cũng có nhẽ Xuân sống ở thị thành, và có nhẽ Xuân tóc đỏ may mắn hơn.

Xem thêm  Đề cương ôn tập học kì 2 môn Lịch sử lớp 12 năm 2020 – 2021 Cập nhật

Những tất nhiên chẳng phải chỉ với khả năng lưu manh, bẻm mép, khéo nịnh và chút may mắn nhưng Xuân có thể tiến vào giới thượng lưu, cả 1 công đoạn đấy cũng cần có sự giúp sức phệ phệ từ những kẻ tự xưng mình là quý phái, cao sang như bà Phó Đoan, 1 me tây dâm đãng. 1 kẻ bịp bợm, tự tưng bốc bản thân thành lang y lúc chỉ biết mấy tri thức y lý cóp nhặt từ việc bán thuốc dạo, tự xưng là vận khích lệ tennis lúc mới chỉ biết nhặt bóng. Thế nhưng mà bằng cái mồm khôn khéo, bằng sự nâng đỡ tưng bốc của bà Phó Đoan, Xuân tóc đỏ đã đơn giản tiến thân vào làm thân với gia đình cụ cố Hồng, dùng những lời lẽ dâm đãng, ve vãn cô Tuyết dễ dàng lại nhẹ dạ cả tin, rồi dần thu được sự tin yêu của cả gia đình danh giá này. Tới mức dẫu gây ra cái chết cho cụ cố tổ nhưng mà hắn lại được mang ơn, danh dự càng thêm phệ, thậm chí người ta còn biện hộ cho hắn bằng 1 cái lý do rất lố lỉnh, vui nhộn rằng vì giận quá nên “bỏ quên lương tâm nhà nghề”. Xuân tóc đỏ mất tích 3 ngày trời sau cái chết của cụ cố, hắn trốn vì sợ liên lụy, sợ bị bắt lên đồn vì tội ngộ sát, thế nhưng mà những kẻ quý phái, sang chảnh lại cứ nghĩ hẳn rằng hắn khước từ ko chữa vì giận cụ tổ, nên cũng chẳng người nào dám chữa. Sau lúc đám tang diễn ra người ta lại thấy Xuân hiện ra, thực tiễn rằng hắn đã nghe ngóng chán chê, và vững chắc rằng ko có kẻ nào vây bắt, thậm chí tăm tiếng của hắn còn tăng vọt, được mang ơn thì hắn mới thò đầu ra giả vờ mang vòng hoa tới viếng thăm, vẫn với cái bộ dáng đạo mạo của 1 kẻ quan phệ chức phệ, kiêm toàn cẩn thận.

Đọc hết cả cuốn tiểu thuyết người ta đơn giản khẳng định rằng Xuân tóc đỏ là 1 kẻ vô cùng nhạy bén và thức thời, chính cái lưu manh, khôn lỏi và dâm đãng vốn được coi là thối tha trong xã hội của hắn, đã bắc cầu cho hắn gặp được những kẻ cũng “cá mè 1 lứa” với hắn như bà Phó Đoan, cô Tuyết lẳng lơ, vợ chồng Văn Minh, ông cố Hồng ưa nịnh, ưa thể diện, bóng bẩy, say mê vật chất nhưng xem kẻ hại chết cha như là người ban ơn. Khẳng định rằng Xuân tóc đỏ may mắn, nhưng mà cũng phải nhìn lại cái quãng đường đầy hóc búa nhưng hắn đã đi qua suốt bắt đầu từ thơ dại tới lúc trưởng thành, cuộc đời đã rẽ lối cho hắn biến thành 1 tay già đời. Khá khen cho 1 Xuân tóc đỏ biết thời biết thế, biết tiến biết lùi, chuẩn bị thích ứng được với cảnh ngộ, luôn sẵn sàng cho mình những kịch bản, những cái mặt nạ không giống nhau để đối phó với đủ mọi thể loại người, thậm chí là nắm bọn cao sang đấy trong lòng bàn tay. Hẳn nhiên Xuân cũng chẳng thèm giấu diếm cái xuất thân của mình hắn vẫn luôn ngay thẳng “Tôi thì danh giá quái gì, Hạ lưu. Ma cà bông. Nhặt banh quần. Ko đứng đắn”. Ít nhất so với những kẻ hình thức bóng bẩy, xinh tươi nhưng mà thực chất lại thối tha, đê tiện thì Xuân vẫn còn ngay thẳng chán!

Cả cuộc cuộc đời Xuân và sự lưu manh của Xuân đã phơi bày ra cái khuôn mặt lố lỉnh, đốn mạt của cái phân khúc tự xưng là thượng lưu của cái xã hội nửa tây nửa ta khi bấy giờ. Xuân là kết tinh là thành phầm chẳng phải của tạo hóa nhưng là của chính xã hội đấy, giữa 1 xã hội thật giả đúng sai lộn lạo, 1 kẻ đầu đường xó chợ, lưu manh ko nghề ngỗng phải tự cứu lấy mình bằng chính sự lưu manh, chính thói bẻm mép dơ bẩn, chính những lời xảo ngôn, lừa lọc sao cho xứng với những kẻ tự xưng là cao sang.

———————–HẾT————————

Kế bên đối tượng Xuân tóc đỏ, để thấy hết được thực chất giả trá cùng sự suy đồi về đạo đức của các đối tượng trong đoạn trích “Hạnh phúc của 1 tang”, các em có thể tham khảo thêm: Phân tách nghệ thuật châm biếm sắc sảo của Vũ Trọng Phụng qua đoạn Hạnh phúc của 1 tang gia, Tiếng cười trào lộng trong Hạnh phúc của 1 tang gia, Phân tách trị giá hiện thực và trị giá tố giác của Hạnh phúc của 1 tang gia, Cảm nhận về tiếng khóc của Phán mọc sừng trong Hạnh phúc của 1 tang gia.

Trên đây là nội dung về Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia
được nhiều bạn tìm đọc ngày nay. Chúc bạn thu được nhiều tri thức quý giá qua bài viết này!

Tham khảo bài khác cùng phân mục: Ngữ Văn

Từ khóa kiếm tìm: Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia

Thông tin khác

+

Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia

#Phân #tích #nhân #vật #Xuân #Tóc #Đỏ #trong #đoạn #trích #Hạnh #phúc #của #1 #tang #gia

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push();

Đề bài: Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia

Xem thêm  Phân tích chí làm trai trong bài thơ Lưu biệt khi xuất dương của Phan Bội Châu hay nhất

Bài viết vừa mới đây

Mở bài và kết bài Tràng Giang của Huy Cận

23 giờ trước

Voucher là gì? Coupon là gì?

2 ngày trước

Viết 4 – 5 câu kể về 1 buổi đi chơi cùng người nhà (hoặc thầy cô, bằng hữu)

2 ngày trước

Viết 4 – 5 câu trình bày tình cảm, xúc cảm của em lúc 5 học sắp chấm dứt

2 ngày trước

Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia 
Bạn đang xem: Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia
Nội dung

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push();

1 I. Dàn ý Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia (Chuẩn)2 II. Bài văn mẫu Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia (Chuẩn)
I. Dàn ý Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia (Chuẩn)
1. Mở bài
– Vũ Trọng Phụng là nhà văn hiện thực của Việt Nam, ông đứng giữa phố phường để khai thác những góc khuất của thị thành, từ ấy thông minh ra những thiên tiểu thuyết, những tác phẩm có trị giá hiện thực, phê phán công kích hết sức cay chua 1 xã hội thực dân – nửa phong kiến thối nát, nhố nhăng, đồi tệ.– 1 trong những đối tượng đại diện cho lớp người thượng lưu, lố lỉnh gian dối, đại diện cho kết tinh, thành phầm của xã hội khi bấy giờ chính là đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong tiểu thuyết Số đỏ, hiện ra thoáng qua trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia.
2. Thân bài
* Tác giả, tác phẩm:– Vũ Trọng Phụng (1912-1939), mồ côi cha từ bé, từng bươn chải nhiều nghề để kiếm sống trước lúc bước vào tuyến đường viết văn. Văn chương của ông là ngôn ngữ phê phán cay chua 1 xã hội rối ren với những kẻ mang danh quý tộc, thượng lưu nhưng mà thực chất lại là những kẻ có lối sống và tâm hồn thối nát, đồi tệ.– Tác phẩm: Số đỏ, Giông tố, Vỡ đê, Cơm thầy cơm cô, Kỹ nghệ lấy tây,…– Đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia nằm ở chương XV của tiểu thuyết Số đỏ, kể về đám ma “thượng lưu” của cụ cố tổ, người nhưng vô tình bị Xuân làm tức chết…(Còn tiếp)
>> Xem cụ thể Dàn ý Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia tại đây
 
II. Bài văn mẫu Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia (Chuẩn)
Trong dòng văn chương hiện từ thực 5 1930 tới 5 1945, các nhà văn hiện thực luôn có 1 lối nghĩ suy rằng “các anh muốn tiểu thuyết cứ là tiểu thuyết, còn chúng tôi và những người đồng ý kiến của chúng tôi muốn tiểu thuyết phải là sự thật ở đời”. 1 trong số các nhà văn có ý kiến tương tự chính là nhà văn Vũ Trọng Phụng, ví như Nam Cao đứng giữa nông thôn Việt Nam, đi sâu vào phân khúc dân chúng cùng khổ để tìm tòi hiện thực, để đón lấy những vang động của đời, thì Vũ Trọng Phụng lại đứng giữa thị thành để khai thác những góc khuất của đời sống thị thành, để từ ấy thông minh ra những thiên tiểu thuyết, những tác phẩm có trị giá hiện thực, phê phán công kích hết sức cay chua 1 xã hội thực dân – nửa phong kiến thối nát, nhố nhăng, đồi tệ. Số đỏ là 1 trong những tác phẩm lừng danh nhất của nhà văn Vũ Trọng Phụng, nhưng cực điểm của sự nhố nhăng, rồ dại của nó có nhẽ nằm gọn trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia. Ở trong đoạn trích đối tượng chính của tiểu thuyết là Xuân Tóc Đỏ chỉ hiện ra nhấp nhoáng thế nhưng mà người ta cũng đủ thấy, đủ cảm thu được khuôn mặt lố lỉnh, gian dối của hắn ta.
Vũ Trọng Phụng (1912-1939), mồ côi cha từ bé, từng bươn chải nhiều nghề để kiếm sống trước lúc bước vào tuyến đường viết văn. Văn chương của ông là ngôn ngữ phê phán cay chua 1 xã hội rối ren với những kẻ mang danh quý tộc, thượng lưu nhưng mà thực chất lại là những kẻ có lối sống và tâm hồn thối nát, đồi tệ. Các tác phẩm điển hình phải kể tới như tiểu thuyết Số đỏ, Giông tố, Vỡ đê,… mảng phóng sự có Cơm thầy cơm cô, Kỹ nghệ lấy tây. “Số đỏ” được đăng trước nhất ở tờ Hà Nội báo từ số 40 và in thành sách vào 5 1938, nội dung kể về cuộc đời của Xuân, hay còn gọi là Xuân Tóc Đỏ về cuộc đời “bươn chải” trong xã hội thượng lưu của hắn. Đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia nằm ở chương XV, kể về đám ma “thượng lưu” của cụ cố tổ, người nhưng vô tình bị Xuân làm tức chết.
Xuân cũng là 1 người có cuộc đời lắm gian khổ trắc trở, hắn từ bé đã mồ côi thầy u, sống với họ hàng, nhưng mà cũng sớm bị tống cổ, bởi họ chẳng ưa gì 1 đứa có tính gian, chỉ tổ nuôi ong tay áo. Thế là Xuân phải tự bươn chải kiếm sống bằng nhiều nghề không giống nhau, giữa cái phố thị Hà Nội nửa Tây, nửa ta xô bồ. Vì cuộc sống, vì miếng ăn Xuân tóc đỏ bắt buộc hành nghề trộm cắp ăn cắp những trái me, trái sấu ven những tuyến đường Hà Nội, thứ nhưng được mấy tên cảnh sát trật tự canh như của quý. Đọc cuốn Chuyện cũ Hà Nội của Tô Hoài mới thấy sự cực khổ, xấu số của những đứa trẻ như Xuân, cành me cành sấu chẳng phải dễ trèo, lại dễ gãy, đôi khi sáng sớm người ta sẽ thấy dưới những gốc cây đấy là những bãi máu, cộng với đám cành lá gãy lở tở, chắc hẳn rằng đứa nhỏ không may kia cũng lắm thương tật phen này. Quay lại với Xuân, hắn may mắn sinh tồn, hết trèo me, trèo sấu hắn lại lân la sang cái nghề bán thuốc dạo, với những bài quảng bá đọc vanh vách, mát dạ mát lòng kẻ nghe, tưởng như uống thứ thuốc “dởm” của hắn thì người chết có nhẽ cũng sống lại ngay được. Hắn sống vật vờ, lang thang khắp Hà Nội, nhận ra, xúc tiếp với đủ thứ dơ bẩn, nhố nhăng, khiến hắn dần bị tha hóa trong tư cách, biến thành 1 kẻ lưu manh chính hiệu. Khác với Chí Phèo, vốn là 1 người chân chất thực thà, bị đổ oan vào tù, sau bị cả xã hội khước từ quyền làm người, khiến Chí trở thành lưu manh, tha hóa, phục thù đời, thì ở Xuân sự lưu manh của hắn xuất hành từ chính tính cách vốn giảo quyệt từ bé, liên kết việc phải bươn trải với cuộc sống cực khổ khiến hắn tự tăng trưởng theo hướng lưu manh, và sự lưu manh của Xuân có phần khôn ngoan, xảo trá khác hẳn với cái lưu manh thất vọng của Chí Phèo. Sự lưu manh hóa của Xuân ko diễn ra bằng sự bạo lực, máu mê, đâm thuê chém mướn nhưng nó lại xuất hành từ chính tâm hồn, từ chính trong lời ăn ngôn ngữ, các cư xử, hắn chuẩn bị buông lời trêu ghẹo, ve vãn cô bán nước mía, cô đầm. Mồm thốt ra những lời lẽ thô lỗ như 1 lề thói, như 1 cách xả stress xúc cảm, có thể nói rằng những u tối, xấu xa trong cái xã hội phong kiến – nửa thực dân mực đồng thau lộn lạo hình như đã kết tinh hết trong 1 con người như Xuân tóc đỏ, mất dạy, đầy man trá, dối gian, bẻm mép, quen lừa lọc và ưa hư vinh phù phiếm. Và cũng như Chí Phèo, thảm kịch của Xuân cũng là thảm kịch bị lưu manh hóa, ngoài ra đối tượng này lại biết lợi dụng cái lưu manh của mình làm vốn liếng tiến thân, tự mở ra cho mình 1 tuyến đường “sáng”, và cũng có nhẽ Xuân sống ở thị thành, và có nhẽ Xuân tóc đỏ may mắn hơn.
Những tất nhiên chẳng phải chỉ với khả năng lưu manh, bẻm mép, khéo nịnh và chút may mắn nhưng Xuân có thể tiến vào giới thượng lưu, cả 1 công đoạn đấy cũng cần có sự giúp sức phệ phệ từ những kẻ tự xưng mình là quý phái, cao sang như bà Phó Đoan, 1 me tây dâm đãng. 1 kẻ bịp bợm, tự tưng bốc bản thân thành lang y lúc chỉ biết mấy tri thức y lý cóp nhặt từ việc bán thuốc dạo, tự xưng là vận khích lệ tennis lúc mới chỉ biết nhặt bóng. Thế nhưng mà bằng cái mồm khôn khéo, bằng sự nâng đỡ tưng bốc của bà Phó Đoan, Xuân tóc đỏ đã đơn giản tiến thân vào làm thân với gia đình cụ cố Hồng, dùng những lời lẽ dâm đãng, ve vãn cô Tuyết dễ dàng lại nhẹ dạ cả tin, rồi dần thu được sự tin yêu của cả gia đình danh giá này. Tới mức dẫu gây ra cái chết cho cụ cố tổ nhưng mà hắn lại được mang ơn, danh dự càng thêm phệ, thậm chí người ta còn biện hộ cho hắn bằng 1 cái lý do rất lố lỉnh, vui nhộn rằng vì giận quá nên “bỏ quên lương tâm nhà nghề”. Xuân tóc đỏ mất tích 3 ngày trời sau cái chết của cụ cố, hắn trốn vì sợ liên lụy, sợ bị bắt lên đồn vì tội ngộ sát, thế nhưng mà những kẻ quý phái, sang chảnh lại cứ nghĩ hẳn rằng hắn khước từ ko chữa vì giận cụ tổ, nên cũng chẳng người nào dám chữa. Sau lúc đám tang diễn ra người ta lại thấy Xuân hiện ra, thực tiễn rằng hắn đã nghe ngóng chán chê, và vững chắc rằng ko có kẻ nào vây bắt, thậm chí tăm tiếng của hắn còn tăng vọt, được mang ơn thì hắn mới thò đầu ra giả vờ mang vòng hoa tới viếng thăm, vẫn với cái bộ dáng đạo mạo của 1 kẻ quan phệ chức phệ, kiêm toàn cẩn thận.
Đọc hết cả cuốn tiểu thuyết người ta đơn giản khẳng định rằng Xuân tóc đỏ là 1 kẻ vô cùng nhạy bén và thức thời, chính cái lưu manh, khôn lỏi và dâm đãng vốn được coi là thối tha trong xã hội của hắn, đã bắc cầu cho hắn gặp được những kẻ cũng “cá mè 1 lứa” với hắn như bà Phó Đoan, cô Tuyết lẳng lơ, vợ chồng Văn Minh, ông cố Hồng ưa nịnh, ưa thể diện, bóng bẩy, say mê vật chất nhưng xem kẻ hại chết cha như là người ban ơn. Khẳng định rằng Xuân tóc đỏ may mắn, nhưng mà cũng phải nhìn lại cái quãng đường đầy hóc búa nhưng hắn đã đi qua suốt bắt đầu từ thơ dại tới lúc trưởng thành, cuộc đời đã rẽ lối cho hắn biến thành 1 tay già đời. Khá khen cho 1 Xuân tóc đỏ biết thời biết thế, biết tiến biết lùi, chuẩn bị thích ứng được với cảnh ngộ, luôn sẵn sàng cho mình những kịch bản, những cái mặt nạ không giống nhau để đối phó với đủ mọi thể loại người, thậm chí là nắm bọn cao sang đấy trong lòng bàn tay. Hẳn nhiên Xuân cũng chẳng thèm giấu diếm cái xuất thân của mình hắn vẫn luôn ngay thẳng “Tôi thì danh giá quái gì, Hạ lưu. Ma cà bông. Nhặt banh quần. Ko đứng đắn”. Ít nhất so với những kẻ hình thức bóng bẩy, xinh tươi nhưng mà thực chất lại thối tha, đê tiện thì Xuân vẫn còn ngay thẳng chán!
Cả cuộc cuộc đời Xuân và sự lưu manh của Xuân đã phơi bày ra cái khuôn mặt lố lỉnh, đốn mạt của cái phân khúc tự xưng là thượng lưu của cái xã hội nửa tây nửa ta khi bấy giờ. Xuân là kết tinh là thành phầm chẳng phải của tạo hóa nhưng là của chính xã hội đấy, giữa 1 xã hội thật giả đúng sai lộn lạo, 1 kẻ đầu đường xó chợ, lưu manh ko nghề ngỗng phải tự cứu lấy mình bằng chính sự lưu manh, chính thói bẻm mép dơ bẩn, chính những lời xảo ngôn, lừa lọc sao cho xứng với những kẻ tự xưng là cao sang.
———————–HẾT————————
Kế bên đối tượng Xuân tóc đỏ, để thấy hết được thực chất giả trá cùng sự suy đồi về đạo đức của các đối tượng trong đoạn trích “Hạnh phúc của 1 tang”, các em có thể tham khảo thêm: Phân tách nghệ thuật châm biếm sắc sảo của Vũ Trọng Phụng qua đoạn Hạnh phúc của 1 tang gia, Tiếng cười trào lộng trong Hạnh phúc của 1 tang gia, Phân tách trị giá hiện thực và trị giá tố giác của Hạnh phúc của 1 tang gia, Cảm nhận về tiếng khóc của Phán mọc sừng trong Hạnh phúc của 1 tang gia.

Xem thêm  Soạn bài Tiếng mẹ đẻ, nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức – Soạn văn 11 New

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push();

Bạn vừa xem nội dung Phân tách đối tượng Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của 1 tang gia
. Chúc bạn vui vẻ

You may also like

Bài 2 trang 114 SGK Ngữ văn 12 tập 1 hay nhất

Hãy cùng Muôn Màu theo dõi nội dung