QUỶ LINH NHI (Tác giả: Huyến Bán Nguyệt) – Chương 3

QUỶ LINH NHI (Tác giả: Huyến Bán Nguyệt) – Chương 3

- in Câu Chuyện Tâm Linh, Huyền Bí Tâm Linh
70

Chương 3

Trại giam sông cái, tên biến thái được đưa vào trong khám, ánh mắt hắn vẫn còn hoảng loạn điên dại, lúc tỉnh lúc điên, thần trí của hắn giờ đây không còn được như bình thường, liên tục là những lời nói vô nghĩa, cái giọng cười điên dại của hắn mỗi khi lên cơn khiến cho người sống còn phải sợ huống hồ chi là người chết. Đây là ngày đầu tiên của hắn chuyển đến đây, bước chân vào phòng giam hắn đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nhìn những phạm nhân đang nhìn chằm chằm vào hắn.

— Lê Thiện Hiếu, chỗ của anh ở đằng kia. *rầmmm*

người cán bộ trại giam vừa chỉ chỗ cho tên biến thái thì liền đóng mạnh cửa và đi mất. Để lại hắn với ánh mắt đờ đẫn nhìn xung quanh, hắn định lên tiếng nói gì đó thì *bốpp* một người đàn ông từ đâu lao tới vung chân đạp mạnh vào người hắn, ánh mắt trừng lên giận dữ:

— má mày, thằng chó. Có phải mày ấu dâm rồi giết chết một đứa bé gái hay không.

Dứt lời người đàn ông tiếp tục lao tới đấm đá vào người hắn, bốn người xung quanh cũng lập tức lao tới liên tục vừa đánh vừa chửi rủa, hắn nằm co ro mà chịu trận. Sau một hồi đánh đấm thì cả đám người dừng lại, một người đàn ông cao to vạm vỡ, thân hình xăm trổ kín mít hết cả người dùng chân đạp lên mặt hắn rồi ngồi xuống mà nói:

— Tao là Phong. Buồng trưởng ở đây. Loại cầm thú như mày không đáng ngủ ở đó. Chỗ của mày là sát bên cái bồn cầu. Nghe rõ chưa. Con mẹ mày. Tao cho mày ăn cức.

Dứt lời Phong đứng dậy, vung chân sút mạnh vào người Hiếu một cái thật đau, hắn đau đớn ôm lấy thân mình mà suýt xoa. Đám bạn tù cũng ai về chỗ người nấy, để hắn đang nằm lê lết từng chút về hướng chỗ của hắn. Nằm co ro gần bên cái bồn cầu hôi thối, hắn đờ đẫn mệt nhoài mà từ từ chìm vào trong giấc ngủ. Trong giấc mơ hắn thấy mình đang tận hưởng trong khoái lạc xác thịt, trước mắt hắn là những cô gái trắng trẻo xinh đẹp, đưa tay ôm lấy một cô gái mà ôm ấp, hắn cười lên khoái chí, khuôn mặt dường như đang thoả mãn tột độ, bất chợt tay hắn sờ phải thứ gì đó ươn ướt, đưa tay lên trước mắt mà nhìn cho rõ thì thấy hắn không tài nào thấy được tay mình đang dính phải thứ gì, ánh mắt hắn nheo lại, cố nhìn cho rõ thì cái thứ kia chỉ là một nước gì đó màu đen xậm, đưa sát vào mũi để ngửi thì hắn nhăn mặt lè lưỡi:

— con mẹ nó chứ. Bốc phải cái chó gì mà thối thế.

Hắn đưa tay đẩy nhẹ người mà hắn đang ôm trong tay ra thì *rốppp* giật mình hắn nhìn lại, tay hắn đẩy vào vai người kia làm cho cánh tay tự động gãy ra đằng sau, hắn hoảng hồn, đưa tay theo quán tính mà đẩy mạnh người phía trước ra xa *ầmmm* bất giác hắn la lên kinh hãi:

— aaaa….

Toàn bộ thân người của cô gái kia ngã lăn ra đất, rồi gãy nát ra thành một mớ thịt lộn xộn, nhưng điều kinh dị mà hắn trông thấy trước mắt mình là cái xác kia đầy đủ tay chân bộ phận nhưng lại không thấy cái đầu đâu cả, hắn cả kinh mà mếu máo khóc không thành tiếng, vội lùi lại ra sau một đoạn, hắn cảm thấy trên vai mình có thứ gì đó nằng nặng, thoáng gáy mình có một làn gió nhè nhẹ như đang có ai đó thổi vào, hắn liếc mắt từ từ nhìn từ dưới bụng mình nhìn lên, một vệt đen từ từ xuất hiện, hắn dừng mắt lại ngay vệt đen ấy, đưa tay mà sờ sờ vào thì nhận ra cái thứ kia là tóc, là tóc của một cô gái. Hắn khẳng định như vậy là vì đuôi tóc đang nằm trãi dài trên người hắn, đưa ánh mắt từ từ mà nhìn theo mái tóc dài ấy lên trên, khi ánh mắt vừa ngang tầm vai, hắn nhìn thấy trên vai mình có một cục gì đó đen đen, theo quán tính hắn muốn thét lên, rồi vung tay mà hất cái thứ kia xuống nhưng lúc này toàn thân hắn cứng như đá, tay chân không thể nào cử động được, cứ thế mà hắn dương mắt nhìn chằm chằm vào cái thứ kia,

Xem thêm  Vì em tôi nguyện thành Quỷ Dữ (Tác giả: Thiên Ý) - Chương 2

— *soạttt*

Thứ kia từ từ chuyển động trên vai. Hắn cảm nhận rõ cái thứ kia đang từ từ đang xoay về hướng mình, lúc này hắn nhắm chặt mắt, không dám nhìn về phía cái thứ kia. Một khoảng lâu sau đó hắn cảm nhận thứ kia không còn chuyển động trên vai mình, hắn cũng giác như là vai mình đã nhẹ đi bớt phần nào. Lúc này hắn mới từ từ mới hé dần mắt ra, mí mắt cứ thế mà được hắn kéo lên một cách chậm rãi. Khi hai mắt đã mở to ra, hắn thấy rõ trước mắt mình là một thứ gì đó tròn tròn được mái tóc dài che kín, hắn như bị cái thứ kia thôi miên, đang chăm chú mà nhìn vào cái thứ kia thì bất ngờ cái thứ ấy nó quay phắt lại, khuôn mặt máu me bê bết, nhìn thấy hắn thì nở một nụ cười quỷ dị. Hắn vừa trông thấy thì hoảng hết cả hồn, điếng hết cả người, lúc này hắn lấy hết sức bình sinh mà hét thật lớn:

—- aaaaa….aaaa… maaaa…. Maaa…. *bốpp*

một cú đấm như trời giáng vào mặt hắn, làm hắn tỉnh giấc mà ngồi bật dậy:

— la nàyyy… la nàyyy..

Liên tiếp là hai cú đấm của Phong vào người hắn:

— Má mày, mày ngậm cái miệng mày lại cho bọn tao ngủ không.

Lúc này hắn vẫn chưa hoàn hồn, đưa ánh mắt nhìn xung quanh, dường như lúc này hắn không còn biết đau là gì, hắn nuốt nước bọt một cái thật mạnh rồi thở lên hỗn hểnh, rồi đưa ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Phong:

—- Không phải tao… không phải taoo… không phải tại tao… không phải… há há há há… không phải tại tao… há há há há… không phải tại tao… há há há.

Hắn bắt đầu nỗi cơn điên, cơn dại của mình lên, đưa tay chụp lấy đầu của Phong mà siết mạnh vào hai bên má, Phong lúc này có chút giật mình, đưa tay chụp lấy hai tay hắn rồi gằng giọng:

— mày làm cái đéo gì vậy thằng kia

. Hắn vẫn không để ý gì đến lời Phong nói, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Phong, liên tục là những câu nói vô nghĩa:

— là nó…. Là nó… nó về tìm tao… giúp tao.. giúp tao trốn đi… giúp tao trốn…

Phong tức giận mà quát:

— trốn con mẹ mày.

Dứt lời vung nắm đấm mà đấm mạnh vào mặt hắn, *bốp* hắn ăn trọn cú đấm thì văng ra xa, rồi vội vàng bò dậy, hắn ngửa người rồi cười lên điên dại, sau đó thì đưa tay chỉ về đám bạn tù xung quanh:

— chúng màyyy.. chúng mày nấp hết đi… nó tới rồi đấy… nó tới tìm tao rồi đấy… há há há… cho tao trốn với.. cho tao trốn với.. hờ hờ hờ.

Chợt hắn run lên lẩy bẩy, rồi lao nhanh tới giật lấy một tấm chăn của người khác mà trùm lên kín mít, Phong lúc này lên tiếng:

— chúng mày đánh chết mẹ nó cho tao. Dám giả điên giả khùng với tao.

Vừa dứt lời thì đám người lập tức lao vào mà đánh đấm Hiếu túi bụi, lần này hắn không nằm yên chịu trận như lúc sáng, mà ngược lại còn cố mà chống cự lại, hắn cười lên man dại. Nghe tiếng động thì hai cán bộ lập tức đi nhanh tới, mở cửa mà lao vào bên trong:

— Tất cả dừng lại.

Đám người kia thấy có cán bộ vào thì lập tức lùi ra, duy chỉ có Hiếu vẫn đang man dại mà cười khanh khách, ánh mắt hắn nhìn xung quanh, rồi lao nhanh tới chụp lấy một cán bộ mà há to miệng rồi cắn mạnh vào chân:

—- kéo nó ra… chúng mày kéo nó ra giúp tao…

Người cán bộ bị hắn cắn thì lập tức hét toáng lên, đám người lập tức lao tới chụp lấy Hiếu mà kéo ra, khi đè được hắn nằm bẹp dưới nền thì người cán bộ kia mới đứng dậy, kiểm tra vết thương thì thấy chân đã bị Hiếu cắn mất một miếng thịt. Lúc này Hiếu bị bốn năm người đè mạnh nhưng vẫn cười lên khanh khách, ánh mắt man dại nhìn vào người cán bộ kia mà lên tiếng:

—há há há há… mày đừng hòng hù doạ tao… đừng hònggg…

Lập tức hắn bị bắt rồi đưa lên khu khám bệnh, chuẩn đớn cơn tâm thần của hắn đã trở nặng, không còn cách nào khác đành phải chuyển hắn về bệnh viện tâm thần để điều trị. Quay trở lại với gia đình Tường, Ngân vì mang trong mình đứa cháu đích tôn của nhà họ Trần nên được chiều như bà hoàng, lại một lần nữa người giúp việc được gọi lên. Lần trước khi Thảo mang thai, mọi việc đều do chị giúp việc này làm. Nhưng khi biết cái thai kia là bé gái, thì ngay lập tức chị giúp việc được cho nghỉ. Mọi việc nhà đều được trao về tay Thảo. Lần này cũng vậy, Ngân ngày ngày chỉ ăn uống rồi nằm xem điện thoại, hoặc chỉ ngồi tám chuyện với cha mẹ chồng, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn, là một người con gái thuỳ mị, nết na, ăn nói nhỏ nhẹ, cái điệu bộ của cô chỉ trong thời gian ngắn đã lấy được lòng cha mẹ chồng. Bây giờ là mười một khuya, đêm nay Tường đi đâu không thấy về nhà, cũng không thèm nhắn tin hay gọi điện cho Ngân biết. Nhưng điều này cũng chẳng làm cho Ngân phải bận tâm làm gì, vì cái chuyện này cô đã quá quen rồi. Bây giờ trong ngôi nhà này, người được cưng chiều nhất là cô, muốn gì được đó, ăn có người dâng, nước có người rót. Vậy thì cái việc Tường có đi đâu làm gì cô cũng chẳng bàn đến. Đưa tay vuốt ve cái bụng cô nở một nụ cười đắc ý:

Xem thêm  Con Ma và thằng Minh (Tác giả: Uyển Nhi) - Chương 1

— con trai ngoan.. mẹ có được ngày hôm nay tất cả là đều do con mang lại cho mẹ.

Cô vuốt ve một lúc thì mắt lim dim nằm tưởng tượng đến lúc khi con trai cô chào đời, mọi thứ tiền vàng của cái nhà này sẽ được trao cho nó, Ngân mĩm cười thoã mãn, đứa con trai này đối với Ngân mà nói thì không khác gì thần tài trong quãng đời còn lại của mình. Dưới cái ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, cô đang chìm trong mộng tưởng, thì bất ngờ có một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên:

— mẹ…. ơiiii….

Tiếng nói nhỏ nhẹ trong trẻo của một đứa bé vang lên khiến cho Ngân giật mình, thoát ra khỏi mộng tưởng mà do mình vẽ nên, cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lắc lắc đầu, tưởng chừng như mình nghe nhầm, cô lại nằm ra lướt điện thoại. Từ bên dưới gầm giường, một bóng đen đang từ từ bò ra bên ngoài, nó cứ ngoắt nga ngoắt nghẻo dần dần lộ rõ ra bên ngoài.

— mẹ ơii… mẹ….

Cái giọng nói lanh lãnh vang vọng khắp căn phòng làm Ngân nỗi hết cả da gà, một luồng hơi lạnh từ đâu chạy dọc sống lưng làm cô rùng mình mà ngồi bật dậy, cô đưa mắt nhìn xung quanh, bất giác cô hét toáng lên, rồi đưa tay ôm lấy cái gối mà run lần bần bật, khuôn mặt hiện rõ sự sợ hãi, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía một đứa bé gái mặc đầm trắng đang đứng quay lưng lại với cô. Ngân sợ đến nỗi không nói nên lời, ánh mắt cô không thể nào rời khỏi bóng lưng của đứa bé kia.

— mẹ ơii…

Cái giọng nói lanh lãnh đó lại một lần nữa vang lên, Ngân giật bắn mình, cô càng siết chặt cái gối hơn, đứa bé lại một lần nữa lên tiếng:

— mẹ ơi… mẹ đâu rồi.. cứu con với… con sợ lắm mẹ ơii… mẹ ơii…

Ngân lúc này sợ đến phát khóc, ôm cái bụng to tướng mà lùi lại sát vào thành giường, cô lắp bắp:

— hức hức… mẹ mẹ…. mẹ nào… ai… ai ai… ai đấy…

Ngân vừa nói vừa ôm chặt cái gối hơn, đứa bé im lặng một lúc rồi thấy nó bước lùi từng bước, từng bước về phía chân giường, từng tiếng đế giày đi trên sàn vang lên *cộp… cộp.. cộp..*

— đừng…. Huhuhu… đừng mà… đừng tới đây…

Dứt lời đứa bé kia chợt dừng lại, đứng im thin thít, thời gian như ngưng đọng lại ngay tại lúc này, Ngân nín thở mà chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, *rốpp…. Rốp…. rốpp…* từng tiếng rôm rốp vang lên, Ngân nghe như là ai đó đang bẻ từng khớp xương vậy, lúc này cô hoảng hốt vì cả thân hình đứa bé kia từ từ mà xoay ngược về phía cô, từ chân đến cổ từ từ mà xoay lại, duy chỉ có cái đầu vẫn không xoay về phía trước. Cả thân hình cứ thế mà xoay 360 độ rồi hướng về phía Ngân, lúc này cô mới nhìn rõ toàn thân đứa bé tím tái, tay chân đầy vết thương, hai tay đang ôm chặt một con búp bê bằng vải nhưng nhuốm đầy máu tươi trên khuôn mặt, ánh mắt nó đang chằm chằm nhìn về cô, Ngân điếng hết cả người, toàn thân bất động, lần này cô muốn hét cũng không tài nào mà mở miệng được. Cái đầu đứa bé lại từ từ từ mà xoay lại, *rốppp… rốppp…* lúc này Ngân càng kinh hãi hơn, khuôn mặt đứa bé có chút gì đó quen thuộc, khi cái đầu đã xoay hẵn về phía sau, hai mắt nó trắng dã nhìn thẳng về hướng cô, Ngân mắt chữ A mồm chữ O nhìn thẳng vào khuôn mặt đứa bé kia, từ giữa trán nó xuất hiện một vết nứt, đường nứt cứ thế mà từ từ chạy dọc từ trán lên giữa đỉnh đầu, rồi bất giác cái đầu vỡ toạc ra làm hai, đứa bé nở một nụ cười quái dị, cái giọng lanh lãnh vang vọng kinh dị lại vang lên:

Xem thêm  Con Ma và thằng Minh (Tác giả: Uyển Nhi) - Chương 4

—- mẹ ơii…..

Tai thì nghe, mắt thì thấy, nhưng không tài nào mở miệng ra nói được, Ngân như nằm chịu trận, đứa bé bấy thình lình lao tới, dí sát mặt nó vào mặt Ngân, lúc này cái mùi hôi thối tanh tưởi của máu xộc lên khiến Ngân phát nôn, đứa bé trợn đôi mắt trắng dã mà nhìn thẳng vào khuôn mặt Ngân, sau đó thì hét lớn:

— mẹ con đâu…. Mẹ con đâu…. Mẹ con đâu…. Ánh mắt nó trừng trừng như nỗi cơn giận vì không tìm thấy mẹ mình, Ngân lúc này lấy hết sức bình sinh mà hét thật lớn:

— áaaa…

Đứa bé kia buông con búp bê xuống rồi đưa tay chụp lấy cổ Ngân mà bóp mạnh:

— Trả mẹ lại cho tôi… trả mẹ tôi lại cho tôi….. mẹ tôi đâu….

Nó càng nói thì càng siết chặt tay, Ngân bị đứa bé bóp chặt cổ khiến cô không thở được mà trợn trừng mắt, máu tươi từ vết nứt kia cứ nhiễu tong tỏng vào mặt mình, Ngân đưa tay vào luồng qua sau gối lót phía sau mình, đưa tay mò mẫm như đang tìm thứ gì đó, tay kia đưa lên cố gỡ tay đứa bé ra, hai bên giằng co một lúc thì Ngân chụp được một vật gì đó, biết đây là thứ mình cần tìm, cô cầm lấy vật kia mà đánh mạnh về phía đứa bé:

—- *bốpp* xèo*

Đứa bé bị thứ kia đánh mạnh vào người thì văng ra xa, da thịt bị đánh cháy khét bốc cả khói trắng, Ngân lúc này ôm lấy cổ mình mà thở lên từng hơi. Đứa bé bị đánh đau thì oà khóc, cái tiếng khóc man rợ như vọng về từ cõi xa xăm:

— huhuhu…huhu….

Ngân đưa thứ kia lên trước mặt mình, nhận ra đây là sợi dây chuyền Thánh Giá được làm bằng Bạc mà lần trước trong người yêu cũ đã tặng cho mình, Ngân chỉ nghe cậu ta nói rằng Thánh Giá này đã được một vị Cha làm phép để trừ đuổi ma quỷ, lúc đầu cô còn nghĩ rằng anh ta mê tín, nhưng đến bây giờ cô mới thấy được sức mạnh của nó, đứa bé khóc một lúc thì trừng mắt nhìn cô, nó một lần nữa lao tới đưa tay muốn bóp lấy cổ cô thì Ngân lại nhắm chặt mắt, đưa cây Thánh Giá ra trước để ngăn lại,

— á….

Cô chỉ nghe một tiếng thét vang lên rồi mất hút, mọi thứ im lặng đến mức cô nghe được tim mình đang đập thình thịch, lúc này cô mới từ từ mở mắt ra, khi không còn thấy đứa bé kia trước mặt mình thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô nằm ngửa người ra mà tựa vào thành giường, buông hai tay đặt xuống nệm rồi cô thở lên từng tiếng mệt nhọc, mồ hôi đang đổ đầy trên người, tưởng chừng mọi chuyện đã êm xui. Ngân quay đầu mình sang trái toang với lấy cái điện thoại thì bất ngờ trước mặt mình là khuôn mặt con búp bê bằng vải nhuốm đầy vệt máu đang nhìn chằm chằm vào mặt cô, quá kinh hãi cô hét lớn một tiếng rồi ngồi bật dậy:

—- Ngân… Ngân… em làm sao vậy…

Ngân thở lên từng hơi gấp gáp, quay sang thì thấy Tường đang ngồi trước mặt mình, sau lại đưa ánh mắt nhìn quanh căn phòng, cô cảm giác cổ mình đau rát, tay cô đang cầm thứ gì đó, Ngân đưa tay lên xem thì nhận ra trên tay vẫn là sợi dây chuyền Thánh Giá bằng Bạc. Hoảng hốt cô ném sợi dây ra xa, rồi quay sang ôm chầm lấy cổ Tường mà khóc lên từng tiếng thật lớn.

You may also like

Giai Thoại Về Ác Quỷ P5 (Tác Giả: Lâm Tuấn Phong) – Chương 6

Chương 6: Giai Thoại Về Ác Quỷ P5.