Trẻ em bị trầm cảm sẽ cảm thấy như nào? 3 câu chuyện thật từ chính người trong cuộc sẽ khiến cha mẹ nào cũng phải suy ngẫm

Trẻ em bị trầm cảm sẽ cảm thấy như nào? 3 câu chuyện thật từ chính người trong cuộc sẽ khiến cha mẹ nào cũng phải suy ngẫm

- in Gia Đình
161

Dữ liệu dò hỏi của Tổ chức Y tế Toàn cầu cho thấy trong số tất cả các rối loạn sức khỏe thần kinh, trầm cảm là 1 trong những nguyên do bậc nhất gây bệnh tật và tật nguyền ở thanh thiếu niên. Thậm chí, có nhiều quan điểm cho rằng: “Trầm cảm ở trẻ đã biến thành căn bệnh của thời đại”.

Nhiều phụ huynh thắc mắc: “Làm sao những đứa trẻ chúng ta cưu mang bằng cả trái tim và tâm hồn lại có thể bị trầm cảm?”; “Con tôi rõ ràng có tất cả, sao lại ko vui?”. Cuộc phỏng vấn 3 em học trò từng là bệnh nhân trầm cảm có thể cho tía má câu giải đáp.

Những đứa trẻ trầm cảm nghĩ gì? Ba câu chuyện từ người trong cuộc khiến cha mẹ suy ngẫm - Ảnh 1.


Mục lục

“Tôi sống vì giải thưởng”

Tính từ lúc tôi còn bé, tía má đã là người giám sát, xoành xoạch uốn nắn lời nói và việc làm của tôi. Họ có rất nhiều hy vọng và kế hoạch cho tôi, và câu nói thích thú của họ là: “Con phải ngoan ngoãn, học hành chịu khó, rà soát đạt điểm tối đa, bình chọn học trò “3 giỏi” và đỗ vào trường tăm tiếng”. Mọi thứ không phù hợp tới điều này sẽ bị cắt bỏ.

Có 1 thời kì, tôi thích đọc truyện tranh mà cha mẹ cấm nên tôi lén đọc trong phòng. 1 ngày nọ, lúc tôi đang mê mải đọc sách, mẹ tôi bất chợt đẩy cửa vào, xé nát cuốn truyện tranh, ánh mắt đầy giận dữ, bà mắng tôi: “Đứng lên cho mẹ”. Tôi sợ tới run hết cả người, vừa khóc vừa hứa hẹn: “Mẹ ơi, con sẽ chăm học, ngoan ngoãn, mẹ đừng giận nhé”.

Thầy u tôi thường nói với tôi: “Cần mẫn mới bù được sự hậu đậu. Đây là điểm yếu của con”. Thời kì hạnh phúc nhất đối với họ là lúc tôi thu được giải thưởng và danh hiệu, chừng như tôi sống vì những điều này.

, vào năm 2017, tôi đã tốt nghiệp thạc sĩ tại 1 trường Y học hạng nhất và vào làm việc tại 1 bệnh viện phệ nổi danh, người nào nấy hết sức ganh ghẻ. Bố mẹ tôi rất hạnh phúc, trong mắt họ, mai sau của tôi đầy hoa vì đã sống như lý tưởng của họ.

Tôi cũng từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc, chung cuộc cũng tự do về vốn đầu tư, chung cuộc cũng được là chính mình. Nhưng mà lúc nghĩ tới mai sau, tôi khó thở và muốn chạy trốn. Ban ngày tôi vẫn có thể đi làm, mà tới tối, tôi như suy sụp, rồi suốt đêm chìm trong rượu chè như vớ phải cọng rơm cứu mạng. Tôi cũng đã yêu 1 người con trai chỉ biết nói điêu và lừa tiền khắp nơi.

Đằng sau tình yêu thất bại và cuộc sống mất kiểm soát, nỗi đau và nước mắt chỉ mình tôi biết. Trong những đêm mất ngủ và ác mộng đó, chỉ có chiếc dế yêu đi cùng cùng tôi cho tới rạng sáng.

Tôi làm sao vậy nhỉ? Chẳng hề tôi đã có 1 công tác và cuộc sống khiến người khác ganh ghẻ rồi sao? Nhiều lần, tôi nằm trên giường 1 2 ngày ko ăn ko uống, bất động như cây cối, chỉ để tìm ra ý nghĩa của cuộc đời mình.

Những đứa trẻ trầm cảm nghĩ gì? Ba câu chuyện từ người trong cuộc khiến cha mẹ suy ngẫm - Ảnh 2.


Thế là nước mắt tầm tã, tay run run, tôi gửi đơn xin thôi việc. Chỉ đạo đã cho tôi 1 kỳ nghỉ dài. Tôi kiếm tìm sự tương trợ khắp nơi, rồi tôi tới lớp của cô giáo tâm lý nọ, lấy hết dũng cảm kể chuyện và hỏi cô: “Con bị sao vậy?”. Cô giáo âu yếm nói: “Con à, vì con chưa từng sống 1 ngày nào theo mong muốn của bản thân”.

Trái tim tôi như có 1 tia sáng chiếu vào. Tôi nhận ra chính mình, người đã bị buộc ràng chặt chẽ bởi những tiêu chuẩn cao và những đề xuất khe khắt của tía má và thầy cô trong suốt 27 năm. Tôi giống như 1 con rối, mọi thứ tôi làm đều bị người khác kiểm soát. Từ bé tới phệ, việc mặc áo quần gì, ăn gì, học chuyên ngành gì và làm gì, ko có gì là do tôi cả. Chưa người nào từng nghe tôi muốn gì, chưa từng hỏi tôi sợ điều gì.

Đã bao lần tôi muốn trở thành méo mó và ko còn làm theo các luật lệ; tôi muốn chạy nhảy và chơi bời thay vì chịu khó học tập; tôi muốn nói vậy và dừng dịu dàng… Nhưng mà… Tôi ko dám, tôi sợ sự tuyệt vọng, bức xúc của cha mẹ, ánh mắt của người khác, sợ mình trở thành “hư hỏng”.

Dưới sự chỉ dẫn của cô, tôi hít sâu như lấy vô cùng mạnh vào người, xua tan bóng tối, nhắm mắt nhắm mũi lại, tôi thấy hiện thân của trí óc, là hình tượng của chính mình! Phút chốc cảm nhận sự dễ chịu của thân thể, tôi nhìn thấy rằng sâu thẳm trong trái tim mình, tôi chỉ muốn tìm lại bản thân đã đánh mất…

Trầm cảm là kết quả của việc con người ko làm theo những thèm muốn bên trong của họ trong 1 thời kì dài. Làm những gì khởi hành từ trái tim là then chốt của việc xóa bỏ muộn phiền.

Hãy nghe theo con tim, từng bước tiến về phía trước. Dành thời kì quay lại với chính mình, khám phá, hiểu bản thân, nhìn nhận, ân cần và tăng trưởng bản thân. Hãy trồng hoa cho tâm não của mình, chữa lành vết thương trong dĩ vãng và nhổ bớt cỏ dại.

Những đứa trẻ trầm cảm nghĩ gì? Ba câu chuyện từ người trong cuộc khiến cha mẹ suy ngẫm - Ảnh 4.


Tôi đã từng nghĩ tới việc “nhảy xuống”

Mối quan hệ giữa tía má tôi chưa bao giờ tốt đẹp, họ thường xuyên cãi vã trước mặt tôi. Năm tôi học lớp 6, nửa đêm bố xả thân phòng, túm lấy tôi đang ngủ ngon lành và quát: “Nhìn cái mặt mẹ con kìa, có giống người điên ko?”. Tôi bị đánh thức trong giấc ngủ, khiếp sợ tới nỗi ko nói được lời nào.

Mẹ tôi ngày nào cũng chê bố ko tốt, và kết luận luôn là: “Con xem, bố thế này, vì con nhưng mà mẹ vẫn sống, vì cái gia đình này, mẹ đã chịu đựng biết bao lăm…”. Mẹ tôi khốn khổ, tất cả là lỗi của tôi. Lúc cha giận dữ, ông đó sẽ bắt lỗi và quở trách tôi bằng những lời lẽ thậm tệ.

Càng phệ tôi càng ghét họ.













1 ngày cuối năm 2019, lúc cả nhà đang ăn cơm tối, bố có 1 bài phát biểu gia trưởng, đầy thành kiến với đàn bà, tôi nghe nhưng mà óc ù đi, chịu ko nổi, đập bàn đứng dậy quát: “Vớ vẩn”. Rồi tôi chạy về phòng, bố đuổi theo, đạp tung cửa và tát tôi 1 cái thật mạnh.

Tôi chạy lên phía trên của tòa nhà, nghĩ tới việc nhảy xuống. Mẹ tôi hết sức khiếp sợ, ôm tôi suốt và chúng tôi cùng khóc suốt cả buổi chiều. Tranh chấp giữa tôi và cha tôi càng ngày càng gay gắt như thế này. Thỉnh thoảng, tôi dùng dao cứa vào lòng bàn tay và nhìn máu chảy, nỗi đau thân xác khiến tôi cảm thấy mình còn sống. Mẹ phát xuất hiện vết thương của tôi đã hết sức hoảng loạn và đưa tôi tới gặp lang y tâm lý.

Thầy thuốc tâm lý hỏi tôi ước gì? Tôi nói: “Mong cha mẹ mau ly hôn”.

Những đứa trẻ trầm cảm nghĩ gì? Ba câu chuyện từ người trong cuộc khiến cha mẹ suy ngẫm - Ảnh 5.


Khi ấy mẹ tôi đã bật khóc. Bà nói rằng ko hiểu vì sao cuộc sống lại như thế này lúc rõ ràng họ là 1 gia đình.

Để cải thiện tình hình, bà tới gặp những chuyên gia tâm lý. Họ chỉ ra 1 cách sắc bén cội rễ của vấn đề: “Vấn đề của đứa trẻ là vấn đề của gia đình, và nguyên do căn bản nhất là mối quan hệ giữa tía má ko tốt”. Ông nói thêm: “Rõ ràng là tía má bệnh, mà lại muốn con cái uống thuốc!”. Hóa ra tất cả chuyện này không hề lỗi của tôi…

Mẹ mày mò 1 thời kì và mở đầu điều chỉnh cách cư xử. Bà ko còn cãi nhau với bố, cũng ko nói xấu ông nữa. Thỉnh thoảng bố tôi ko kìm được xúc cảm và lại quát mắng, mẹ tôi hoặc là tĩnh tâm đáp lại, hoặc là đưa tôi rời khỏi, đợi ông trấn tĩnh lại và trở về nhà. 1 lần, mẹ tôi chủ động nói về dĩ vãng và thật tình xin lỗi tôi.

Sau lúc mẹ tôi chỉnh sửa, bố tôi cũng ít la mắng hơn và nỗ lực chuyện trò với tôi 1 cách hậu đậu. Sự điềm tĩnh của mẹ tôi cũng tác động tới tôi, tôi dần tĩnh tâm lại, nhìn cha tôi ở bên ngoài, tôi bất chợt cảm thấy: Hóa ra ông ko mạnh bạo tương tự, ông cũng có rất nhiều lo âu và băn khoăn… Mẹ nói, đây gọi là thấu hiểu.

Hành vi của con hiện giờ chính là “nhân” nhưng mà tía má đã gieo trong dĩ vãng. Bố mẹ là bản gốc, con cái là bản sao, mỗi đứa trẻ đều là tấm gương phản chiếu của tía má. Trong gia đình tía má điều hành xúc cảm kém, con cái sẽ tác động; Vợ chồng bất hòa khiến con cái bất an; Ko tạo cho trẻ cảm giác được mến thương, thấu hiểu, chấp thuận và cung cấp vô điều kiện cũng khiến con tăng trưởng bị động.

Lúc con có vấn đề gì, nhiệm vụ trước nhất của tía má không hề là trừng trị, đổ lỗi hay ca cẩm về con nhưng mà xem lại chính mình.

Những đứa trẻ trầm cảm nghĩ gì? Ba câu chuyện từ người trong cuộc khiến cha mẹ suy ngẫm - Ảnh 7.


Sẽ chẳng người nào ân cần tới tâm sự của 1 “cô gái có vấn đề”

Năm lớp 6, cô giáo coi tôi là “cô nhỏ có vấn đề”. Tôi ko hiểu: Tôi ko quậy phá hay nói bậy, tôi chỉ hay phản biện và có quá nhiều ý tưởng, thấy chuyện ko đúng liền lên tiếng, đây có phải là vấn đề ko?

Tôi mở đầu học nội trú lúc tôi học lớp 2. Lúc tôi học lớp năm, tôi đã có thể tự tới trường bằng cách đi tàu điện ngầm hoặc xe bus. Có thể do tôi sống tự lập từ bé nên có sức đề kháng đặc trưng mạnh bạo. Thầy cô giáo ko thích tôi, mà các bạn cùng lớp của tôi thì trái lại. Cô giáo đã nhiều lần tới gặp cha mẹ và đề xuất họ kỷ luật tôi thật nghiêm khắc để tôi ko còn để cái tính “ko biết sợ” của mình được nữa. Lần nào mẹ cũng muốn chuyện trò, mà cái gọi là chuyện trò thực ra là phê bình.

Họ cũng muốn đưa tôi đi gặp lang y tâm lý, mà tôi cương quyết nói ko. Tôi ko bị bệnh gì cả, họ mới là người có vấn đề.

Lúc tôi học lớp 10, cha mẹ bất chợt nói rằng mẹ tôi sẽ cùng tôi sang Mỹ du học. Tôi hoàn toàn ko có sự sẵn sàng nên đã bị đưa tới 1 tổ quốc lạ lẫm và bỏ lại những người bạn thân nhất của mình. Ở Mỹ ko người nào để mắt tới tôi, tôi cảm thấy người khác khinh thường mình. Tôi biến thành 1 kẻ cô độc hoàn toàn và chẳng thể hiểu bất kỳ người nào nói gì chứ đừng đề cập việc học.

Ở quê hương, các thầy cô giáo ko thích tôi, mà điểm của tôi ko tệ, và tôi có bằng hữu. Khi mà ở nơi mới, tôi ko có gì cả. Công tác độc nhất của tôi là ngồi trước máy tính và đợi những người bạn của tôi lên mạng. Trong nửa tháng, tôi ko ra ngoài gặp mặt mọi người, và dành cả đêm để chuyện trò với các bạn và xem phim hoạt hình.

Những đứa trẻ trầm cảm nghĩ gì? Ba câu chuyện từ người trong cuộc khiến cha mẹ suy ngẫm - Ảnh 8.


1 ngày nọ, mẹ thấy tôi lại lướt Internet, sau lúc thuyết phục ko được, bà đã cắt đứt cáp mạng trong cơn phẫn nộ. Khi ấy tôi suy sụp, điên cuồng xé hết sách vở trong nhà, ném khắp nơi rồi gục xuống đất khóc thật phệ. Sau ấy, tôi hoàn toàn giam giữ mình trong phòng và ko liên lạc với bất cứ người nào, bất kể online hay ngoại tuyến. Tôi thường xuyên cảm thấy không thở được và chẳng thể ngủ cả đêm. Tôi nghĩ toàn cầu ko còn tươi sáng nữa. Tôi chán nản.

Hiện trạng của tôi khiến mẹ tôi khiếp sợ, bà mở đầu học cách điều hành xúc cảm và tự bản thân, dần dần chỉnh sửa, bà ko còn hỏi han hay cưỡng ép tôi nữa, đôi lúc mẹ ko kìm được khiển trách tôi, bà cũng thật tình xin lỗi. Lúc tôi buồn, mẹ sẽ hỏi tôi: “Con có muốn mẹ đi dạo cùng con ko?”. Chúng tôi cùng nhau đi trung tâm thương nghiệp và công viên, mẹ tôi ko nói về trường học, chỉ ở bên mẹ.

Sau 2 năm tương tự, lúc tôi 18 tuổi, mẹ nói: “Con phệ rồi, con phải tự học để tự nuôi sống mình”. Tôi cũng có dự kiến này, tôi luôn khát khao 1 cuộc sống độc lập và tự do.

Tôi tìm được công tác bồi bàn trong 1 nhà hàng thức ăn nhanh, công tác rất nặng nhọc mà tôi ko ngại khó, nuôi sống bản thân cảm thấy rất khả quan. Nửa năm sau, ông chủ shop đề xuất tôi mở đầu làm công tác điều hành.

Trong giai đoạn làm việc, tôi nhận thấy mình rất thích thú nên đã đăng ký học chuyên ngành Điều hành và vận hành dây chuyền của trường đại học. Mấy năm qua tuy bỏ qua rất nhiều bài vở mà tôi ko ngại làm lại. Cuộc sống của tôi giờ mới thực thụ tươi sáng.

Xem thêm  Bài văn tả mẹ đọc xong chỉ muốn 'đánh đòn': Mẹ chậm thật, mụn chi chít, câu cuối 'quay xe' 180 độ siêu lầy

You may also like

Lời khuyên dành cho bà mẹ “không thể vượt qua được nỗi buồn không có con gái”, đánh trúng tâm lý nhiều người cùng cảnh

*Bài viết của tác giả Annalisa Barbieri trên