Truyện tâm linh Con mắt âm dương – Phần 4,5,6

Truyện tâm linh Con mắt âm dương – Phần 4,5,6

- in Câu Chuyện Tâm Linh
749

——————————————

PHẦN 4

Vợ chồng Anh Nhân tâm sự với tôi rằng : bây giờ con không biết Phải làm sao cả , dự án con đường liên Thôn ấy gần mấy chục tỉ bạc sắp hoàn thành bỗng dưng phải dừng lại do 1 cây thị , Đốn hạ nó thì không ai dám , ngay cả máy móc cũng thua nó , vòng con đường qua cây thị thì chủ đầu tư không chấp nhận với lại sắp đến ngày người ta nghiệm Thu nếu không kịp tiến độ thì con phải đền bù hợp đồng , giờ con không biết phải làm sao hết thầy ạ , tôi bảo với anh nhân cứ yên tâm mà về . Đầu giờ chiều quay lại đón tôi ra xem cây Thị đó như thế nào…

Chiều Hôm ấy anh quay lại đón tôi và chở tôi đến thôn hạ Tây . Khi đến chỗ cây Thị , ấn tượng đầu tiên của tôi là nó quá đồ sộ và cổ kính , từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tôi thấy Cây Thị nào to đến vậy cả. Xung quanh cây thị là những bát hương . Những bức tượng hay ảnh các vị thần và bồ tát bị vỡ được dân làng đem bỏ ở đây , tôi tiến đến và đặt tay mình lên thân cây , bỗng nhiên thân cây nó rung mạnh lên 1 cái làm nhưng trái thị chín rơi xuống rất nhiều , trong đầu tôi lại Hiện lên 1 hình ảnh , đó là 1 con quỷ nữ có cặp răng nanh với mái tóc dài , tôi giật mình và buông bàn tay ra khỏi cái cây .

anh nhân quan sát và hỏi : thế bây giờ làm sao hả thầy ? Có cách nào hạ được cái cây này không ?

Tôi đáp : cây thị này xanh tốt và sống lâu năm ở đây là bởi khu đất này nặng nề âm khí ,Nhưng chuyện gì cũng sẽ có nguyên do , cậu với tôi thử tìm nhưng người cao niên trong làng , có lẽ người ta sẽ biết được nguồn gốc cây thị này..

Sau một hồi dò hỏi dân làng quanh đó thì được người dân chỉ vào nhà ông Thuyết , ông cao tuổi nhất trong làng hiện còn sống. Ông thuyết đó kể với tôi rằng : chuyện này thì tôi được ông nội kể lại thôi, chứ tui sinh ra thì cây thị này đã to cao như vậy rồi , nhưng nó linh lắm các chú ạ…. rồi ông nói tiếp

Thời vua chúa nguyễn ánh , có 1 người đàn bà trong làng này tên Hương, không chồng lại có con , mà thời ấy đàn bà có chữa hoang là 1 điều sỉ nhục của cả dân làng , mọi người bảo đứa con ấy là con của ma ,của quỷ nên bả bị cả làng xa lánh , một thời gian sau đứa con trai của bả bị bệnh ốm nặng , đem đi khắp thầy lang nhưng không ai dám chữa, hoặc không chịu chữa , rồi nó chết đi và bà ấy bỗng nhiên điên dại , bà ấy lang thang khắp nơi tìm con , gặp ai đang bồng trẻ nhỏ thì bả ấy xong vào giật lấy và nói rằng nó là con bả , một ngày nọ người ta phát hiện bà chết trong căn chòi của mình , rồi chính từ căn chòi chỗ bà ấy mấy mọc lên 1 cậy thị…

nhưng lạ ở chỗ là cây thị đó nó lớn nhanh như thổi chỉ mất có 5 năm nó cao cả chục mét . Trong khi bên thôn hạ vũ cũng có 1 cây thị mà mấy chục năm chỉ cao có 7 mét , người dân làng tôi lúc đó không ai dám đi ngang cây thị vào ban đêm cả , nhiều người ban đêm đi ngang qua đó hay thấy 1 bóng trắng ru con trên ngọn cây , còn thầy lang đi ngang qua đó thì đau ốm và ít lâu sau chết đi mà không rõ nguyên do , nên dân làng còn gọi nó là cây Thị cô Hương . Hồi tôi còn nhỏ có 1 chuyện vô lý không thể giải thích được , đó là vợ chồng bà hạnh ban đêm bế con đi ngang cây thị ấy , bỗng dưng nó khóc quá trời như ai chọc , 2 vợ chồng dỗ mãi mới chịu nín , nhưng về đến nhà té ra người vợ ôm khúc gỗ nãy giờ không biết , mọi người trong nhà tá hỏa kéo nhau ra cây thị thì thằng nhóc nó khóc tận gần trên ngọn cây . Hồi ấy cả xóm ra xem có tui mà .

Cây thị này con nít leo lên hái quả thì không sao , chứ mà người lớn leo lên thì bị xô đó chú ạ , cách đây 2 tháng có 1 người đàn ông tên phúc trên thành phố về đây ăn dỗ . Đi ngang cánh đồng thấy cây thị trĩu quả lại thơm phức liền dừng xe trèo lên hái và ngã từ trên cây xuống . Ổng đau quá nên la lớn lên , cũng hên có người đang làm ruộng phát hiện và đưa đi trạm xá , ông phúc đó kể lại là đang hái thì bỗng thấy 1 người phụ nữ mặc áo trắng tóc dài không biết từ đâu xuất hiên , nó ngồi ngoài nhành cây thị nhìn ổng và cười khanh khách rồi xô ổng té……..

Nghe đến đó thì Anh nhân hỉu lý do tại sao nhóm công nhân thôn Hạ tây không dám chặt cây Thị ấy .

Tôi và nhân chào ông thuyết và ra về . tôi hiểu cây thị này không phải muốn chặt là chặt đi đc , cần phải thương lượng với con quỷ nữ ấy , xem nó cần gì…

Tối hôm ấy tôi quay lại cây thị một mình , lúc ấy đã 11h khuya và con đường đi ngang qua cây thị vắng tanh không một bóng người nào cả , không khí âm U và lạnh lẽo đến rợn người . Tôi lặng lẽ tiến đến cây thị và xoa vào thân cây . Bỗng tôi nghe bên tai mình tiếng khóc của một người phụ nữ , “”con ơi .. về với mẹ đi con ơi …huhu…”” rồi bóng trắng ấy xuất hiện trước mặt , khuôn mặt nó đến giờ vẫn còn ám ảnh trong tâm trí tôi , cặp răng nanh . Mái tóc dài rũ rượi . Móng tay nhọn hoăc và cặp mắt đen không tròng trắng , mặc dù miệng nó không nhúc nhích , nhưng bên tai tôi vẫn nghe lời nó nói “” có phải ngươi đến đây để bắt con trai ta đúng không.. hãy trả lại con cho ta”” rồi nó lao thẳng đến phía tôi như kiểu xem tôi kẻ thù vậy . Bỗng nhiên nốt ruồi son ở lòng bàn tay trái tỏa lên 1 năng lượng gì đó làm vong nữ ấy không dám lại gần , bỗng nhiên trong tâm trí tôi lại Hiện lên 1 những hình ảnh lạ thường làm tôi đau nhức không chịu nổi..

Trong hình ảnh đó Đứa con của bà ấy không hề chết mà bị bắt đi . Bà ấy quyết không cho người đàn ông kia bắt con mình nên phản kháng lại rất mạnh , nhưng kết cục là bị đánh đập thê thảm , mặt mày toàn máu me . Bà ấy cố bò dậy và nói “” lý trưởng hãy tha cho con em.làm ơn Đừng bắt nó đi”” người đàn ông kia đáp lại “” nó là con tao . Nó ở với tao sướng hơn với mày. Khôn hồn ngậm miệng mày lại nếu không tao giết mày đấy “””

Và như thế tôi đã hiểu ra câu chuyện , con quỷ ngự trên cây thị này chính là người đàn bà năm xưa. Bà ấy có chữa với lý trưởng và sinh ra 1 đứa con trai , nhưng do sợ lý trưởng đánh hay giết gì đó mà bà cam chịu mang tiếng chữa hoang và không cho ai biết về cha nó. Rồi bỗng dưng 1 ngày lý trưởng đến và bắt con bả đi , quá buồn và uất ức nên bà ấy bỗng nhiên điên dại và đã chết không lâu sau đó. Do không được cầu siêu và chôn cất đàng hoàng lại mang trong mình nỗi óan hận đến khi lúc chết, nên vong hồn bà chưa siêu thoát vẫn còn ở trên dương thế và ngự trên cây thị này. Hằng trăm năm qua bà vẫn tìm con và mong gặp nó.

Tôi tiến đến và thương lượng với bà. Vong nữ ấy đồng ý cho tôi hạ cây thị nếu như tôi tìm được con cho bà . Nhưng vụ này đã qua gần 300 trăm năm . Những người xưa đều đã chết cả . Tôi khuyên bà ấy nên bỏ hết óan hận mà đi đầu thai nhưng do thương nhớ đứa con trai và óan hận quá nặng nề nên vong nữ ấy không đồng ý. Bả bảo ai dám đến gần cây Thị thì sẽ chết .

Nhưng tôi chợt nhớ có 1 lần cậu rắn đã nói với tôi : vong hồn hóa quỷ rất nhạy với dương khí người sống nhất là máu . Có thể đứa con năm xưa của vong nữ đó đã chết, nhưng cháu chắt thì chắc có lẽ còn sống . Đó là cơ hội duy nhất để thương lượng với vong nữ ấy

Ngày mai tôi quay lại nhà ông thuyết để hỏi về vị lý trưởng năm xưa,Nhưng do quá lâu đời ,Với lại từ lúc ông chưa sinh ra nữa. Nên ông mù tịt không biết gì cả. Nhưng ông gợi ý cho tôi nên ra đình làng thôn hạ Nam . Ở đó vẫn còn giữ 1 cuốn gia phả cổ , Có ghi các đời lý trưởng và chánh tổng , cũng hên cho tôi sau bao nhiều ngày vất vả cũng dò ra được người mang dòng máu của vị lý trưởng năm xưa là ông HÀ VĂN MINH , để thuyết phục và lấy lòng tin của ông ấy . Tôi phải đoán tên tuổi từ đứa cháu đến vợ con trong nhà . Nói ra luôn các biến cố từ nhỏ tới lớn , ổng mới chịu tin và đồng ý theo tôi ra cây thị là lễ minh chứng …..

Hôm làm lễ người dân quanh vùng kéo đến rất đông để xem. Mọi người bàn tán nhốn nháo như cái chợ vậy , thật sự họ đến đây để xem thử tôi bị vong nữ ấy vật hay không, tại lúc trước cũng có nhiều thầy bị vật tại chỗ vì muốn bắt ma diệt quỷ ở cây thị này rồi . Sau khi sư thầy tụng kinh xong tôi dẫn ông Minh tiến vào sát cây thị , tôi lấy mảnh chai đâm vào ngón trỏ của ông ấy cho máu chảy ra và bảo ông ấy bôi vào cây thị . Bỗng nhiên tôi thấy vong nữ ấy hiện lên với khuôn mặt buồn bã rồi đột nhiên biến mất . Tôi nhìn quanh một vòng nhưng không thấy vong nữ đó đâu ,đột nhiên tôi nghe tiếng khóc nấc từ phía ông Minh , thì ra vong ấy đã nhập vào ông minh .

Xem thêm  Truyện: NGƯỜI TRONG GƯƠNG (Tác giả: Kiều Ngọc Liên) Chương 4 -> 6

Ông minh mắt thì nhắm , nhưng tay thì liên tục đánh vào ngực mình và nói to rằng : bà sướng quá các cháu ơi . Bà vui sướng quá . Bà chờ nó tận mấy trăm năm rồi , con cháu bất hiếu không chịu tìm cội tìm nguồn

Càng nói thì ông minh càng dùng tay tự đánh vào ngực mình rất mạnh , tôi e sợ sau khi vong thoát xác sẽ gây đau đớn , nên liền nhảy vào can ngăn mà nói : mong bà đại từ đại bi xá lỗi cho nó, nó không biết gì cả đó bà ạ. Bà đừng hành xác mà tội nó

Ông minh cứ gục gục cái đầu và chả nói gì

Tôi thấy vậy liền đáp : bà giờ tìm được con ,tìm Được cháu thì hoan hỉ cho chúng con đốn hạ cây thị được không ạ?

Ông minh mắt vẫn nhắm và đáp lại : chặt hết , Phá hết , ta giờ không cần gì nữa .. chúng bay làm gì kệ chúng bay

Anh nhân nghe vậy vui mừng khôn xiết . Và sau khi vong thoát xác liền cho nhóm công nhân đốn hạ. Lần này thì máy nổ ầm ầm và không gặp trục trặc gì nữa ……

Trong cuộc đời làm nhà ngoại cảm tôi nhớ nhất đó 1 lần đi tìm mộ liệt sĩ . Nó vừa gian truân , khó khăn lại vừa xúc động

đầu mùa hè tháng 4 năm 1999 , 1 người đàn bà trung niên dắt theo 1 bà cụ sắp 80 tuổi đi vào nhà tôi . Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh của cụ , cái lưng còng , đôi mắt đã mù lòa và nết nhăn khắc khổ của tuổi xế chiều . Chưa vào đến nhà nghe mà cụ đã cất tiếng gọi tôi “” thầy ơi, thầy có ở nhà không? Thầy giúp con với “”

Tôi chạy ra đón cụ và mời cụ ngồi , tôi nói với cụ xưng tôi là cháu. Vì tính ra tuổi tôi còn nhỏ hơn con cụ nhiều lắm , nhưng cụ cứ xưng thầy

Cụ lấy trong túi ra 1 bì nilong, trong bì nilong ấy là 1 sấp thư của con cụ . Cụ khóc lóc mà bảo với tôi rằng “” thầy ơi , thầy giúp già tìm xác thằng con của già với , già sống đến tuổi này chỉ mong chờ được gặp lại thằng con của già ( xác) . Dù có mảnh xương răng thôi già vẫn muốn đưa về “” rồi cụ rút trong túi ra 1 sấp tiền lẻ và bảo : thầy lấy bao nhiêu tiền tôi cũng gửi thầy . Tôi chỉ còn chừng này . Nếu chưa đủ thì thầy cho già này nợ nếu bán được nhà già gửi thầy tiếp . Tôi nhìn cụ mà không kìm được nước mắt , cụ và chồng nên duyên năm 1942 sinh được 1 đứa con trai duy nhất thì người chồng lên đường nhập ngũ và hy sinh , tiếp theo dòng máu anh hùng của cha. Người con duy nhất của cụ lại tiếp tục nhập ngũ và hi sinh năm 1967 ở trận khe sanh ,

Tôi đọc Trong tờ giấy báo tử ghi con trai cụ là Trịnh Bính Nhân nhập ngũ 14/7/1964 mất ngày 23/12/1967 Tại trân khe sanh . Biên chế sư đoàn 304 ,trung đoàn 57 ,tiểu đoàn 346

Và tôi lục trong bì nilong ra 1 sấp thư và đọc

Quảng trị ngày 11/12/1967

Gửi mẹ thân yêu

Hôm nay con ngồi đây biên vài dòng chữ , trước là hỏi thăm mẹ , sau có thể là lời chào cuối cùng của con phòng khi con ra đi mẹ không cảm thấy đột ngột

Mẹ kính mến ! Con lớn lên trong vòng tay mẹ từ khi còn là trứng nước, chưa đền đáp công ơn to lớn ấy thì con phải tiếp bước theo cha nhập ngũ bảo vệ tổ quốc , quảng trị những ngày cuối năm trận nào cũng át liệt lắm mẹ à . Làm con nhớ những ngày yên bình còn bên mẹ ,Nếu lỡ mai con không về được mong mẹ đừng buồn ,

Sen kia cao quý thanh tao

Đẹp như tình mẹ bao la biển trời

Không sao tả hết bằng lời

Nếu mà trả nghĩa cả đời chẳng xong

Ơn của mẹ dày như biển lớn , đứa con bé bỏng này sao trả hết được , mỗi dòng chữ con viết ra , con không kìm được nước mắt, nếu sau này con không về , con không biết ai lo cho mẹ nữa. Mong mẹ giữ gìn sức khỏe và tha lỗi cho con…..

Cụ ấy lấy tay chùi nước mắt và nói “mấy năm nay tôi ngày nào cũng mơ đến nó , trong mơ tôi thấy nó đứng trước cổng gọi tên tôi , tôi ra thì nó bỏ đi , tôi bây giờ không còn đủ sức khỏe để đi kiếm nó nữa thầy ạ , tôi mong những năm tháng tôi còn sống sẽ đưa được hài cốt nó về , bây giờ tôi chỉ trong cậy vào thầy , mong thầy giúp đỡ cho già này” rồi đột nhiên cụ quỳ xuống và dập đầu lạy. Làm tôi phản ứng không kịp . Tôi đỡ cụ dậy và hứa sẽ đem cho bằng được đứa con cụ về…..

——————————————

PHẦN 5

Cụ nghe tôi nói vậy nước mắt rưng rưng 2 hàng , cụ cứ nói mãi câu “” cảm ơn thầy. Đội ơn thầy “” cứ như tôi vừa cứu cụ một mạng vậy , tôi hỏi địa chỉ nhà cụ ở đâu , cụ viết vào giấy cho con , để chiều nay con sẽ ghé nhà , xem đứa con trai của cụ có về thật hay không . Nếu thật sự anh hiển linh mà về thăm mẹ thì con sẽ tìm xác anh dễ hơn , cụ bảo với tôi cụ không biết viết hay đọc gì cả , mắt cụ mù hơn 20 năm nay rồi , cụ sống đến được bây giờ là nhờ đứa cháu họ hàng xa trông nom giúp đỡ , tôi bảo cụ đọc cho tôi viết cũng được , rồi cụ lại lấy túi tiền bằng vải đưa cho tôi , tôi nhớ không lầm trong bọc tiền ấy có 1 chỉ vàng và vài chục ngìn lẽ , tôi bảo với cụ con không cần tiền của cụ , nếu cụ tiếp tục đưa, con sẽ không giúp cụ nữa , cụ lại khóc và cảm ơn tôi , người cháu ấy dìu cụ ra xe , nhưng ra đến cổng cụ lại ngoái đầu vào nhìn và nói “” cảm ơn thầy, đội ơn thầy ,Nhân ơi con sắp về với mẹ rồi nhân ơi “” cụ vừa nói lại vừa lau nước mắt …..

Chiều hôm đó tối liền ghé đến nhà cụ , ngôi nhà cụ nằm tận trong hẻm , ấn tượng của tôi là ngôi nhà hết sức tồi tàn , 4 bức tường xiêu vẹo được đan bằng tranh và tôn , mái nhà thì chi chít lỗ , thì cũng phải rồi , chồng và con đều là liệt sỹ cụ còn ai nữa đâu mà sửa chữa ngôi nhà này nữa.

Cụ nghe tiếng chó sủa biết ngay tôi đến , hình như cụ chờ tôi sẵn rồi vậy , tôi nhìn xung quanh nhà chẳng phát hiện gì là con cụ đã từng về cả , có lẽ cụ nhớ con quá nên thường mơ như vậy , bỗng nhiên cụ nói cho tôi 1 điều rất quan trọng

“” thầy ạ . Hôm đến nhà thầy . già quên đem theo cái này để cho thầy xem “” rồi cụ lấy ra bức ảnh của anh chụp hồi mới nhập ngũ .

Cụ nói tiếp “” hồi mắt già còn thấy được , ngày nào già cũng đem ra xem , già cất nó kỹ lắm thầy ạ “” tôi lấy tay sờ vào bức ảnh thì thấy mỗi lần cụ xem , cụ đều khóc vì nhớ nó , tôi nói với cụ rằng qua hết tháng này con sẽ lên đường đi tìm anh , mang anh về cho cụ , nhưng tiếc rằng là ít hôm sau đó cụ lâm bạo bệnh và mất đi , nhưng cụ mất đi không phải là hết , lời hứa nặng tựa thái sơn ấy lại càng chồng chất trên vai tôi , dù cụ có chết tôi vẫn đem anh về nằm sát bên mộ cụ……..

Hôm ấy là 2 /5/1999 tôi bắt đầu lên đường đi tìm kiếm anh , điều đầu tiên là xác định được sư đoàn 304 đã tham gia các trận đánh nào ở khe sanh , trung đoàn 57 và tiểu đoàn 346 được đảm nhiệm vị trí nào trong trận đánh đó , thì sẽ nhanh tìm kiếm được anh hơn , tôi lên đường ra xã Trung Mỹ, huyện Bình Xuyên tỉnh vĩnh phúc nơi sư đoàn 304 đang đóng quân , những nhân chứng sống hồi đó bảo trung đoàn 57 thật chức chỉ đảm nhiệm ví trí phòng thủ là chủ yếu nên tháng 12/1967 rất ít người hi sinh , nếu có hi sinh cũng quy tập hài cốt đưa về quê hương cả rồi

nhưng có 1 nhân chứng nói rằng do trung đoàn 9 đảm nhiệm đánh du kích và bị thiệt hại nặng do những trận boom càn quét

của địch , nên chỉ huy sư đoàn 304 lúc ấy đã bổ sung quân từ trung đoàn 57 sang ,còn các tân binh mới vào sẽ bù cho trung đoàn 57, trước khi rời đi tôi có ra nghĩa trang liệt sĩ xem từng ngôi mộ nhưng không ai của sư đoàn mất vào tháng 12 năm 1967 cả. Vậy là tôi nghỉ ngơi 1 ngày và hôm sau Tiến vào đất quảng trị….

Xem thêm  THẢM ÁN NHÀ HỌ TRƯƠNG (Tác giả: Đào Ngọc Ánh) - Chương 1

Khe sanh chào đón tôi bằng những cơn gió lào và cái nắng cháy da cháy thịt , sau khi hỏi người dân quanh đó , tôi được biết bác Lâm , bác là cựu quân nhân sư đoàn 304 cũng góp mặt trong trận đánh khe sanh năm xưa . Bác bảo với tôi rằng năm 1967 chỉ đánh những trận nhỏ du kích nhằm tiêu hoa sinh lực địch , chứ chưa tổng tiến công toàn lực , những trận du kích nhỏ ấy tập trung tại cứ điểm tà sơn và đường 9 được giao cho trung đoàn 57 đảm nhiệm , còn bác ở trung đoàn 9 . Tôi hỏi bác cứ điểm tà sơn ấy nằm ở đâu , bác bảo tôi đó là làng vây cách thị trấn này tầm 7km , nhưng bác còn dặn tôi 1 điều nữa “” trên đó nhiều ma lắm chú ạ . Đôi khi thấy ma còn nhiều ấy chứ , chú có lên đó thì cẩn thận “”

Tầm 30 phút sau tôi đã đến được làng vây , khi ấy trời cũng đã chạng vạng tối , tôi thấy bên ven đường quốc lộ 9 từng đoàn vong hồn bộ đội đang hành quân , họ cứ lúc ẩn lúc hiện , nhốn nháo như cái chợ . Có lẽ những vong hồn này còn U mê lắm, Chưa được bề trên hay gia tiên soi đường dẫn lối Nên ngày nào họ cũng hành quân qua đây dù chẳng có mục đích gì cả.

Đột nhiên bên kia đường 1 vong hồn người lính vẫy tay gọi tên tôi , tôi dừng xe lại và tiến đến gần thì người lính đó nói đợi tôi lâu lắm rồi, tôi thật bất ngờ hơn nữa khi vong hồn ấy chính là con bà cụ , tôi mừng rỡ nhưng không quên hỏi sao vong hồn ấy lại biết , thì cậu ấy nói đó là số mạng của con nó như thế , cậu ấy bảo tôi sáng mai lần theo con đường mòn này mà đi thẳng , cậu ấy sẽ ở đó chờ tôi …..

Sau một đêm ngủ nhờ ở làng vây tôi thuê 2 người địa phương mang theo cuốc xẻng quay lại con đường mà hôm qua tôi đã vong hồn con cụ , tôi đi thẳng vào con đường mòn gần cả 1km thì vong linh con cụ đang đợi tôi , và tiếp tục đi thêm 2 km nữa mới đến được nơi anh nằm , tôi còn nhớ man mán ở đó cỏ mọc cao quá đầu người , xung quanh là cây cối um tùm và gần 1 con suối , sau khi nhập định quan sát thì phát hiện xác anh nằm cách mặt đất 3m , 2 người địa phương ấy thay nhau đào liên tục , sau gần 2 tiếng đồng hồ thì những mảnh xương đầu tiên lộ ra , nhưng đáng chú ý hơn đó 1 miếng nilong bọc 1 bức thư anh viết còn lỡ dở . Tôi mở ra và đọc nó thì những ký ức đệnh mệnh của anh ùa về trong tâm trí tôi….

Những hình ấy đó đến giờ tôi còn nhớ rất rõ , anh đang ngồi viết thư dọc con suối thì có báo động của tiểu đội và tiếp sau đó là những trận boom của Quân đội Việt nam cộng hòa trút xuống như mưa , anh và 1 người đồng đội cố gắng chạy thật nhanh vào hầm trú ẩn , nhưng không kịp 1 mảnh bom văng trúng lòng ngực hạ gục anh tại chỗ , người đồng đội còn lại ấy biết anh đã chết , nhưng vẫn cố lôi xác anh xuống hào để thây còn nguyên vẹn không bị boom xé nát , và những quả boom tiếp theo đã vùi xác anh dưới con hào ấy ……

Trong bức thư đó tôi còn nhớ man mán 1 điều kỳ lạ , là anh biết mình hôm nay sẽ chết , trong giấy báo tử của sư đoàn 304 ghi anh mất ngày 23/12/1967 nhưng trong bức thư gửi mẹ ấy anh viết mình mất 21/12/1967 , tôi có hỏi vong linh anh , anh chỉ bảo là số kiếp tôi như thế….

Tôi hỏi vong linh anh còn sót gì nữa không , anh bảo là không. hết cả rồi thầy ạ ,tôi gói gọn hài cốt anh trong balo và mang ra , hôm đó bỗng dưng có cả đoàn vong hồn bộ đội xuất hiện. tôi thấy anh vẫy tay chào đồng đội và nói “” tao về quê trước chúng mày nhé”” tôi bỗng dưng thấy bùn và nhớ đến cụ , trong thâm tâm tôi lúc ấy lẩm bẩm “” cụ ơi con mang anh về cho cụ nè “”” rồi nước mắt tôi bỗng dưng rớt xuống…

Trong cuộc đời làm nhà ngoại cảm , tôi luôn coi cậu rắn là người cha người thầy của mình, cậu rắn đã dậy cho tôi từ khi mở con mắt thứ 3 này , và câu chuyện tiếp đây là bài học cậu rắn dành cho tôi.

Mùa hè năm 2000 ở thanh hóa . Lúc đó tôi đang ra thăm người bà con xa ở huyện quảng xương , thì có 1 người đàn ông dắt đến 1 đứa con gái , ông bảo với tôi rằng đứa con gái của ông sinh ra ở nghệ an , cháu lên 15 tuổi thì bà nội cháu mất nên gia đình ổng chuyển vào lại thanh hóa để tiếp quản khu đất mà bà nội viết trong di chúc . Lúc cháu còn tỉnh thì ban đêm ngủ thấy ai kéo chân mình , đôi khi đang học bài thì nghe rất nhiều người nói chuyện, buổi tối vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thì thấy 1 bóng trắng trong gương , cháu hốt hoảng la hét rồi tầm 2 tháng sau nó ốm liệt giường và miệng ú ớ không nói được , ổng đã đem khắp các thầy pháp cô đồng người ta đều bảo bị quỷ theo , đã tốn rất nhiều tiền mà không hề khỏi …….

——————————————

PHẦN 6

Tôi hỏi ông ấy cháu tên gì và bị thế này lâu chưa ?

ông ấy trả lời : dạ thưa thầy cháu nó tên Nguyễn Thị Mỹ Hạnh và đã bị như thế 2 năm rồi

tôi cố dùng con mắt thứ ba soi xét nhưng không hề phát hiện Âm khí của vong hồn hay quỷ gì cả , nhưng quanh người cháu lại tỏa ra 1 làn tà khí nhưng bị ngãi hay bùa gì đó

Điều đặc biệt hơn nữa là khi tôi đặt bàn tay trái của mình lên đầu cháu , thì bỗng dưng cháu nói lại được , nhưng tôi lại không thể nhìn thấy gì trong tâm trí cháu cả , điều đó thật kỳ lạ !!!

Tôi hỏi cháu đã thấy những gì ? Và có ai ghét gì cháu không?

Cháu kể lại rằng từ khi chuyển về nhà nội sinh sống , cứ mỗi tối ngủ thì như ai kéo chân cháu, nhưng khi cháu bật dậy lại không thấy ai cả , rồi có một đêm cháu đang ngồi ngoài sân đọc sách thì thấy rất nhiều bóng trắng đứng ngoài cổng nhìn vào cháu , lúc đó cháu hoảng sợ chạy vào phòng trùm chăn lại nhưng tiếp tục đó cháu lại nghe rất nhiều tiếng nói , lúc ấy cháu có kể với bố nhưng bố không tin cháu , và có 1 hôm bố đi làm , cháu ở nhà một mình ,cháu thấy những chiếc ghế cứ tự nhiên di chuyển , bình hoa, bát hương trên bàn thờ bỗng dưng rớt xuống và bể cả , cháu hoảng quá phải chạy qua nhà hàng xóm ở nhờ đợi bố cháu về , và trước 1 ngày cháu bị thế này là khi ấy cháu đang đánh răng gần cái giếng thì nghe tiếng gọi Hạnh ơi , cháu trả lời lại và kể từ đó cháu không nói được nữa ạ, còn cháu chưa hề bị ai ghét cả vì tính cháu hiền lành ít nói..

Tôi quay lại hỏi ông bố có thấy điều gì khác thường trong nhà không? Nhưng ông ấy không thấy gì là hiện tượng lạ cả …

Tôi bảo ông ấy cứ đem cháu về , ít bữa nữa tôi sẽ ghé sang xem ngôi nhà như thế nào , nhưng do bận nhiều việc nên tôi quên bén vụ đó cho đến một ngày ông ấy lại quay tìm tôi , và lần này con bé điên hẳn chứ không bị nhẹ như trước nữa ,

trong đầu tôi đặt ra 3 giả thuyết đó là duyên âm ,bùa ngãi và ngôi nhà cháu đang ở có vấn đề , nhưng nếu là duyên âm thì con mắt thứ ba của tôi đã phát hiện ra vong vị đó , bùa ngãi thì lại không thể vì cháu còn nhỏ , lại hiền lành và không gây thù óan với ai cả , còn nếu như ngôi nhà có vấn đề thì bố cháu cũng sẽ bị như cháu , và 1 điều kỳ lạ nữa là bàn tay trái tôi có thể soi quá khứ tất cả mọi người kể cả với bộ xương , nhưng với cháu Hạnh nó lại vô tác dụng ,nên muốn biết rõ chỉ còn cách đến ngôi nhà ấy xem thực hư thế nào !!!

Hôm tôi đến nhà cháu , 1 căn nhà 3 gian cổ kính có từ rất lâu đời , trước nhà có 1 cái giếng cổ và cây xoài xum xuê trái , bố cháu nghe tiếng xe liền ra chào đón tôi hăm hở , tôi khá ấn tượng với ngôi nhà nên có hỏi ông ấy và được ông trả lời rằng

“”Ngôi nhà này được xây từ thời ông cố , cũng được gọi là cổ nhất cái xã này đấy thầy ạ , từ khi ông nội mất thì ngôi nhà này chuyển sang thờ tự và không ai ở nữa cho đến khi con về ở “””

Tôi hỏi thăm tình hình con bé có đỡ chút nào không , nhưng ông ấy bảo càng ngày cháu càng bị nặng và bây giờ cháu nó mất ý thức luôn rồi thầy ạ, cháu ăn nằm hay đi vệ sinh đều trên giường cả , tôi nghe vậy nên xin phép ông ấy được vào xem cháu thế nào..

tôi tiến đến căn phòng cháu ,thì thấy cháu ngồi co ro 1 góc và ánh mắt như đang sợ hãi 1 điều gì đó , tôi có hỏi nhưng cháu cứ lặng im và mắt trợn trợn nhìn ra cửa sổ , tôi cố dùng con mắt thứ 3 của mình nhưng không hề phát hiện ra âm khí hay tà khí gì cả , điều này thật lạ lùng , không lẽ con bé bị ảnh hưởng tâm lý chăng ? Nhưng suy nghĩ lại hôm trước thì rõ ràng con bé có 1 luồng tà khí cực mạnh trong người , con bé lại nói ban ngày thì không sao nhưng ban đêm hay thấy ma và nghe tiếng nói của những người khuất mặt , nên tôi xin phép bố cháu hạnh được ngủ 1 đêm trong căn nhà đó…….

Xem thêm  Cô Gái Điên (Tác giả: Ngọc Trâm) – Phần 8

Tối hôm đó do có việc đột xuất trên huyện nên ổng giao phó cháu Hạnh lại cho tôi canh chừng, vào ban đêm thì căn nhà thờ lạnh lẽo u ám đến rợn người , nhất là những di ảnh trên bàn thờ gia tiên , mỗi khi tôi đi ngang qua đó cứ như người trong di ảnh đang nhìn tôi vậy , mọi thứ xung quanh vẫn ổn cho đến khi 1 con chim cú từ đâu xuất hiện và kêu trước cây xoài , tôi bắt đầu nghe thấy từng tiếng chân lạ đi xung quanh nhà và cả những tiếng nói , tôi ngồi dậy và nhìn xung quanh nhưng không hề phát hiện gì cả , bỗng nhiên trên bàn thờ gia tiên của cháu Hạnh có tiếng gì đó phát ra , tôi đi lên kiểm tra thì không thể nào tin vào mắt mình được , những di ảnh hay bài vị đều bị xoay ngược vào trong tường , những chiếc ghế và bộ ly trà trong phòng khách lúc nãy được sắp xếp gọn gàng thì giờ lộn xộn cả , cứ như chủ nhà vừa tiếp đón khách xong vậy , tôi đang sựng người không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nghe tiếng la của cháu Hạnh “”” Tránh ra , tránh xa tôi ra “”” tôi liền nhanh chân chạy vào thì thấy cháu Hạnh đang đứng trên giường . Mắt cháu trợn ngược lên mà miệng mồm há hốc , tôi biết đây là hiện tượng vong nhập , nên tôi liền hỏi : vong vị nào đó , sao lại không xưng danh , xưng tánh, cớ gì lại nhập vào nữ nhân này?

Bỗng cháu Hạnh quay đầu nhìn tôi cười khanh khách và ăn nói cực kỳ ngông cuồng, lúc thì nói là Thái Thượng Lão Quân , lúc thì nói là Nguyên Thủy Thiên Tôn ,toàn là các bậc thánh nhân trên trời , cháu bị vong nhập chừng 30 phút thì vong thoát xác và cháu ngất đi , khi đó tôi cảm thấy mình thật vô dụng , có đáng để người ta xưng là thầy không chứ , tôi chỉ được tài nhìn thấy vong linh người đã khuất , những bộ xương nằm dưới lòng đất còn cháu Hạnh rõ ràng bị vong nhập trước mắt tôi , nhưng tôi không thể nào làm gì được , bỗng nhiên tôi cảm thấy có gì đó sau lưng mình , tôi ngoái đầu lại thì thấy 1 con mèo đen đang đứng trên giường cháu Hạnh từ lúc nào không biết , nó nhìn tôi rồi kêu “”” ngoaaa…ngoaaaa”” và bỏ đi theo lối trên mái nhà …

Cứ ngỡ sóng gió đã qua đi thì Tiếng “” cộc ..cộc ..cộc”” phát ra từ chiếc tủ thờ lại bắt đầu vang lên , những tiếng cười nói văng vẳng bên tai lại xuất hiện , cháu Hạnh bỗng nhiên ngồi bật dậy và nhìn ra cửa sổ , tôi hỏi cháu sao không ngủ , cháu nhìn ai đó? Cháu chỉ tay ra cửa sổ và nói như một người vô thức “”họ gọi cháu đi chơi thầy kìa , họ đang đứng đó đấy””” rồi tôi nghe 1 tiếng nói lạ thường “” Hạnh ơi Hạnh , ra đi chơi với cô nào “” con bé bước đi vô hồn theo tiếng gọi ấy , tôi cố ngăn con bé và lôi nó vào giường , nhưng không hiểu sao con mắt thứ ba lại không thấy vong vị ấy

đột nhiên bên tai tôi nghe tiếng cậu rắn nói “” con hãy lấy máu từ nốt ruồi son bên tay trái nhỏ xuống nền nhà và gọi tên 2 vị Hắc Bạch Vô Thường mới xóa được tà khí quanh khuôn viên “”” tôi liền lập tức dùng mảnh chai đâm vào nốt ruồi son và gọi tên vô thường đại quỷ

khi giọt máu đầu tiên chạm xuống nền nhà thì khi ấy con mắt thứ 3 bắt đầu nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Những oan hồn từ trẻ nhỏ đến người già , những người tự tử hay chết do tai nạn , có khắp mọi nơi trong khuôn viên đất , tôi không hiểu tại sao họ lại có mặt ở đây và nhiều như thế , thì đột nhiên con mắt thứ 3 của tôi phát hiện nền đất dưới chân tủ thờ có 2 hũ tỏa ra tà khí cực kỳ nặng nề ,tôi lẩm bẩm cố gắng thông linh với cậu rắn và hỏi tại sao ngôi nhà lắm ma đến như thế thì cậu rắn trả lời với tôi rằng “” con cứ đào 2 hũ đó lên rồi sẽ biết “”

Sáng mai lại sau khi bố cháu Hạnh về , tôi liền hỏi ông ấy về cái hủ chôn dưới nền đất , nhưng ông ấy bảo không hề biết chuyện đó , ông ấy hỏi tôi có phải là hủ vàng không , tôi bảo ông ấy rằng “” vàng là vàng mắt ấy , cái hũ chôn dưới nền đất cạnh tủ thờ đó có thể liên quan đến việc cháu Hạnh đau ốm 2 năm qua “” tôi và bố cháu lập tức đào cái hũ ấy lên và mở nó ra ..

Khi mở 2 cái hũ ấy ra tôi và bố cháu Hạnh không khỏi ngạc nhiên được , 1 hủ toàn xương gà , 1 hủ toàn xương chó , tôi không hiểu xương của 2 loài vật này có ý nghĩa gì mà người ta bỏ vào hũ và chôn cất kỹ như thế , tôi đặt bàn tay trái mình vào cái hũ và những hình ảnh bắt đầu hiện ra trong tâm trí …..

Tôi thấy 1 người đàn ông trung niên mặc 1 bộ đồ pháp sư đang vẽ 1 lá bùa gì đó và bỏ nó vào trong đáy hủ rồi ông ta tiếp tục bỏ xương vào và đậy lại , ông ấy niệm chú thì lập tức rất nhiều vong linh xuất hiện và nghe theo sự sai khiến của ông ta , những tà khí đó cứ tích tụ trong 2 hũ cứ tăng dần theo năm tháng cho đến khi nó chiếm hết cả khuôn viên ngôi nhà. Vào một tối nọ có con ma nữ nhập vào thân xác ông và ông tự lấy dao đâm vào thân xác mình cho đến khi chết.

Tôi hỏi bố cháu Hạnh có phải nhà ổng lúc trước có ai làm thầy hay không , thì được ông ấy trả lời là có , ông ấy kể với tôi rằng .

Thủa ông nội con còn sống ông ấy là một pháp sư theo môn phái phật giáo nam tông , ông nội con là 1 thầy pháp rất giỏi nhưng không hiểu lý do gì mà ông nội lại tự sát.

Bây giờ tôi mới hiểu ra mọi chuyện 2 hủ này chính là 1 tà thuật hay yêu thuật gì đó được ông cố của cháu Hạnh luyện ra để sai khiến âm binh ma quỷ . Tà thuật này nó mạnh đến nỗi làm cho con mắt thứ ba của tôi vô tác dụng khi ở trong khuôn viên ngôi nhà này , và cửu huyền của cháu Hạnh cũng không ngự được ở trong ngôi nhà thờ này để che chở cho cháu , còn về việc tự sát của ông cố cháu là do nghiệp quật khi luyện thứ tà thuật này , có lẽ bây giờ chỉ cần hủy 2 hũ này để các vong hồn không còn bị yểm thì cháu Hạnh sẽ khỏe lại và bình thường , nhưng tôi lại nghe được tiếng cậu rắn chỉ bảo không nên hủy mà nên bỏ vào chùa hay nơi có thần linh ngự mới phá bỏ được thuật trấn yểm naỳ……

Trong cuộc đời làm nhà ngoại cảm , tôi đã bắt rất nhiều vong linh ma quỷ hại người , nhưng có 1 vong linh bé nhỏ lại là nỗi e ngại của tất cả các pháp sư cô đồng và kể cậu rắn, chính là dòng ngãi ma con kumanthong, dòng ngãi này chia ra 2 loại là dòng phép đen và dòng phép trắng . Các bé dòng phép trắng được các pháp sư tạo ra để cầu tài lộc và may mắn , khi không được đối đãi tốt và mất đi sự thương yêu các bé sẽ buồn tủi và oán hận không được làm thân người lại trỗi dậy nên các bé sẽ phản lại cha mẹ, làm cha mẹ nó thân bại danh liệt và ốm đau bệnh tật , nhưng đối với dòng ngãi đen khi phản chủ nó lại là 1 câu chuyện khác …….

Hôm ấy tôi đang ngồi xem vong cho một người ở hải phòng , thì có một chiếc xe taxi chạy đến và đậu trước cổng nhà , 2 vợ chồng bước ra cùng đứa con trai , nhưng người con trai ấy cứ như người thực vật không cử động hay nói gì được nên người bố phải cõng nó vào , sau khi xem cho người hải phòng xong thì tôi tiếp chuyện 2 vợ chồng lão. Được biết người chồng tên Lợi và người vợ tên Dung còn đứa con tên Quý , 2 vợ chồng bảo với tôi rằng , cháu nó đang học năm 3 trường đại học sư phạm ,Cháu nó học rất giỏi và thông minh nhưng cách đây hơn một tháng và buổi tối nọ . Tôi nghe cháu la hét trong phòng “Tha cho bố , bố hứa không thế nữa” tôi và chồng đập cửa vào thì thấy nó ngất xỉu trong phòng , rồi từ đó nó không cử động được , sau khi đem đến bệnh viện người ta bảo là bại não mất ý thức vĩnh viễn không thể chữa trị nữa , nhưng tôi cứ hay mơ nó nói mẹ ơi cứu con với , con quỷ nhi bắt con mất rồi ……….

You may also like

Giai Thoại Về Ác Quỷ P5 (Tác Giả: Lâm Tuấn Phong) – Chương 6

Chương 6: Giai Thoại Về Ác Quỷ P5.