Hãy cùng Muôn Màu theo dõi nội dung hay nhất về Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức
dưới đây nhé:
Đề bài: Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức
Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức
Bạn đang xem: Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức
Mục lục
I. Dàn ý Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức (Chuẩn)
1. Mở bài
– Giới thiệu nói chung về tác giả Nguyễn An Ninh (những nét chính về tiểu truyện, các sáng tác chủ công, đặc điểm sáng tác,…)
– Giới thiệu nói chung về tác phẩm Tiếng mẹ đẻ – nguồn giải phóng dân tộc bị áp bức (nguồn gốc, nói chung trị giá nội dung, trị giá nghệ thuật,…).
2. Thân bài
a. Tác giả phê phán thói theo đòi “Tây hóa”
– Phê phán lối theo đòi “Tây hóa”, “thích bập bẹ dăm ba tiếng Tây hơn là diễn đạt ý tưởng cho mạch lạc bằng tiếng nước mình” của nhiều người dân An Nam.
– Phê phán lối sống lai căng trong cách ăn uống và xây dựng, kiến trúc nhà cửa.
→ Hậu quả nghiêm trọng của việc từ bỏ văn hóa ông cha và tiếng mẹ đẻ đấy chính là “khiến cho mọi người An Nam khẩn thiết với nòi lo âu”…(Còn tiếp)
II. Bài văn mẫu Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức (Chuẩn)
Là 1 nhà văn, nhà báo, nhà yêu nước lừng danh trước Cách mệnh tháng 8 năm 1945, Nguyễn An Ninh đã để lại cho độc giả lứa tuổi sau nhiều bài báo, bài diễn thuyết, những bài chính luận rực rỡ với lối viết khúc chiết, trắng trong, chẳng những có độ sâu về tư duy nhưng còn chan chứa tâm huyết, tấm lòng yêu nước. Tác phẩm “Tiếng mẹ đẻ – nguồn giải phóng dân tộc bị áp bức” đăng trên báo Tiếng chuông rè năm 1925 là 1 trong số những bài chính luận hoàn hảo của ông.
Trong đoạn văn khởi đầu bài viết của mình, tác giả Nguyễn An Ninh đã lên tiếng phê phán lối theo đòi “Tây hóa”, “thích bập bẹ dăm ba tiếng Tây hơn là diễn đạt ý tưởng cho mạch lạc bằng tiếng nước mình” của nhiều người dân An Nam. Với tác giả, chừng như, những người có thói theo đòi nói tiếng Tây, gom nhặt “những cái bình thường của phong hóa châu u” đấy đang lầm tưởng rằng họ có thể biến thành giai cấp quý tộc, biến thành những người được huấn luyện theo kiểu của phương Tây. Nguyễn An Ninh đã nhìn thẳng vào vấn đề và lên tiếng phê phán điều đấy. Ông xem việc đấy chính là bộc lộ cho “thái độ mù tịt về văn hóa châu u” nhưng thôi. Ko chỉ phê phán thói học nói tiếng Tây, Nguyễn An Ninh còn phê phán lối sống lai căng trong cách ăn uống và xây dựng, kiến trúc nhà “Những kiểu kiến trúc và trang hoàng lại căng của những ngôi nhà thuộc về những người An Nam được nung đúc theo cái nhưng những người hầu Đông Dương gọi là tân tiến Pháp, chứng tỏ rằng những người An Nam bị Tây hóa chẳng có được 1 thứ tân tiến nào”. Và để rồi, trên cơ sở những điều đã phê phán, chấm dứt đoạn văn khởi đầu tác phẩm, tác giả đã nêu lên hậu quả nghiêm trọng của việc từ bỏ văn hóa ông cha và tiếng mẹ đẻ đấy chính là “khiến cho mọi người An Nam khẩn thiết với giống nói lo âu” điều đấy có tức là nó có tác động nghiêm trọng tới “nòi” của người dân An Nam.
Ko chỉ ngừng lại ở việc phê phán thói theo đòi “Tây hóa”, trong phần tiếp theo của bài viết, tác giả Nguyễn An Ninh đã nêu lên những trị giá và vai trò mập phệ của ngôn ngữ đối với vận mệnh dân tộc. Trước nhất, ngôn ngữ là “người bảo vệ quý báu nhất cho nền độc lập của dân tộc, là nhân tố quan trọng giúp giải phóng các dân tộc bị cai trị”. Nguyễn An Ninh đã đề cao vai trò, trị giá mập phệ của ngôn ngữ dân tộc trong sự nghiệp bảo vệ non sông, giải phóng dân tộc trước cuộc xâm chiếm của các dân tộc khác, bởi lẽ với ông “bất kỳ người dân An Nam nào thải trừ ngôn ngữ của mình, thì tất nhiên cũng chối từ niềm hi vọng giải phóng nòi”. Cùng lúc, ngôn ngữ còn là nhịp cầu kiến thức mở rộng dân trí, đưa dân tộc ta xúc tiếp với các nền tân tiến trên toàn cầu. Để làm rõ cho vấn đề này, tác giả đã chỉ ra rằng “nếu người An Nam hãnh diện gìn giữ ngôn ngữ của mình và ra công khiến cho ngôn ngữ đấy phong phú hơn để có bản lĩnh bình thường tại An Nam các thuyết lí và khoa học châu u” thì việc giải phóng dân tộc ở nơi đây chỉ là vấn đề thời kì sớm hay muộn. Thêm vào đấy, tác giả cũng đi sâu phê phán những than phiền sự nghèo khó của tiếng mẹ đẻ để biện minh cho hành động theo đòi Tây hóa của mình để rồi từ đấy nêu lên và khẳng định sự giàu đẹp của tiếng Việt, để chứng minh rằng tiếng nước mình ko nghèo khó. Với Nguyễn An Ninh, những người than phiền tiếng Việt nghèo khó bởi họ “chỉ biết những từ thông dụng của tiếng nói.” Ông đã đưa ra minh chứng về đại thi hào Nguyễn Du và đặt ra câu hỏi “Tiếng nói Nguyễn Du nghèo hay giàu?” Có nhẽ câu hỏi đấy của ông đã thêm 1 lần nữa khẳng định rằng tiếng Việt của chúng ta ko nghèo nhưng nó rất phong phú và để rồi từ đấy, chấm dứt đoạn văn, ông đã đặt ra 1 câu hỏi, gợi lên 1 vấn đề khiến mọi người phải ko thôi nghĩ suy “Phải quy lỗi cho sự nghèo khó của tiếng nói hay sự bất tài của con người?”
Chung cuộc, đoạn chấm dứt tác phẩm “Tiếng mẹ đẻ – nguồn giải phóng dân tộc bị áp bức” tác giả đã nêu lên ý kiến, nghĩ suy của mình về mối quan hệ giữa tiếng nói nước mình với tiếng nói nước ngoài. Nguyễn An Ninh ko tránh né việc thiết yếu phải biết 1 thứ tiếng nói châu u, với ông con người An Nam, nhất là giới trí thức “phải biết chí ít là 1 thứ tiếng nói châu u để hiểu được châu u” và hơn nữa, họ còn cần san sớt những điều họ biết, họ hiểu với dân tộc, với đồng bào mình nữa. Ko ngừng lại ở đấy, ông cũng còn khẳng định rằng, học để biết 1 thứ tiếng nước ngoài ko đồng nghĩa với việc từ bỏ tiếng mẹ đẻ nhưng trái lại nó còn góp phần bồi đắp, làm phong phú, sang giàu thêm cho tiếng nói nước mình.
Tóm lại, bài viết “Tiếng mẹ đẻ – nguồn giải phóng dân tộc” của Nguyễn An Ninh với lối lập luận chặt chẽ, giàu sức thuyết phục đã mang lại cho người đọc 1 vấn đề quan trọng trong mỗi thời đại – gìn giữ tiếng mẹ đẻ, ngôn ngữ của dân tộc mình. Cùng lúc, qua bài viết cũng gợi lên trong mỗi người yêu yêu, lòng kiêu hãnh và tinh thần gìn giữ sự trắng trong, giàu đẹp của tiếng nước mình.
—————HẾT—————
Trên đây là bài Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức, các em có thể tham khảo thêm: Soạn bài Tiếng mẹ đẻ nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức của Nguyễn An Ninh, Thể hiện ý kiến về việc gìn giữ tiếng mẹ đẻ và học tập tiếng nước ngoài để việc học tập được hiệu quả.
Trên đây là nội dung về Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức
được nhiều bạn đọc kiếm tìm hiện tại. Chúc quý độc giả tích lũy được nhiều tri thức quý giá qua bài viết này!
Tham khảo bài khác cùng phân mục: Ngữ Văn
Từ khóa kiếm tìm: Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức
Thông tin khác
+Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức
#Phân #tích #tác #phẩm #Tiếng #mẹ #đẻ #Nguồn #giải #phóng #các #dân #tộc #bị #áp #bức
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push();
Đề bài: Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức
Bài viết vừa mới đây
Hướng dẫn tính cung mệnh theo tháng ngày năm sinh chính xác nhất
21 giờ trước
Đoạn văn cảm nhận khổ 3 bài thơ Viếng lăng Bác
21 giờ trước
[ ĐỀ XUẤT ] Xem cung mệnh vợ chồng, quan trọng ko kém gì xem tuổi
22 giờ trước
Năm 2022 là năm con gì? Sinh năm 2022 là mệnh gì? Tuổi gì ?
22 giờ trước
Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức
Bạn đang xem: Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức
Nội dung
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push();
1 I. Dàn ý Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức (Chuẩn)2 II. Bài văn mẫu Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức (Chuẩn)
I. Dàn ý Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức (Chuẩn)
1. Mở bài
– Giới thiệu nói chung về tác giả Nguyễn An Ninh (những nét chính về tiểu truyện, các sáng tác chủ công, đặc điểm sáng tác,…)– Giới thiệu nói chung về tác phẩm Tiếng mẹ đẻ – nguồn giải phóng dân tộc bị áp bức (nguồn gốc, nói chung trị giá nội dung, trị giá nghệ thuật,…).
2. Thân bàia. Tác giả phê phán thói theo đòi “Tây hóa”– Phê phán lối theo đòi “Tây hóa”, “thích bập bẹ dăm ba tiếng Tây hơn là diễn đạt ý tưởng cho mạch lạc bằng tiếng nước mình” của nhiều người dân An Nam.– Phê phán lối sống lai căng trong cách ăn uống và xây dựng, kiến trúc nhà cửa.→ Hậu quả nghiêm trọng của việc từ bỏ văn hóa ông cha và tiếng mẹ đẻ đấy chính là “khiến cho mọi người An Nam khẩn thiết với nòi lo âu”…(Còn tiếp)
>> Xem cụ thể Dàn ý Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức tại đây
II. Bài văn mẫu Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức (Chuẩn)
Là 1 nhà văn, nhà báo, nhà yêu nước lừng danh trước Cách mệnh tháng 8 năm 1945, Nguyễn An Ninh đã để lại cho độc giả lứa tuổi sau nhiều bài báo, bài diễn thuyết, những bài chính luận rực rỡ với lối viết khúc chiết, trắng trong, chẳng những có độ sâu về tư duy nhưng còn chan chứa tâm huyết, tấm lòng yêu nước. Tác phẩm “Tiếng mẹ đẻ – nguồn giải phóng dân tộc bị áp bức” đăng trên báo Tiếng chuông rè năm 1925 là 1 trong số những bài chính luận hoàn hảo của ông.
Trong đoạn văn khởi đầu bài viết của mình, tác giả Nguyễn An Ninh đã lên tiếng phê phán lối theo đòi “Tây hóa”, “thích bập bẹ dăm ba tiếng Tây hơn là diễn đạt ý tưởng cho mạch lạc bằng tiếng nước mình” của nhiều người dân An Nam. Với tác giả, chừng như, những người có thói theo đòi nói tiếng Tây, gom nhặt “những cái bình thường của phong hóa châu u” đấy đang lầm tưởng rằng họ có thể biến thành giai cấp quý tộc, biến thành những người được huấn luyện theo kiểu của phương Tây. Nguyễn An Ninh đã nhìn thẳng vào vấn đề và lên tiếng phê phán điều đấy. Ông xem việc đấy chính là bộc lộ cho “thái độ mù tịt về văn hóa châu u” nhưng thôi. Ko chỉ phê phán thói học nói tiếng Tây, Nguyễn An Ninh còn phê phán lối sống lai căng trong cách ăn uống và xây dựng, kiến trúc nhà “Những kiểu kiến trúc và trang hoàng lại căng của những ngôi nhà thuộc về những người An Nam được nung đúc theo cái nhưng những người hầu Đông Dương gọi là tân tiến Pháp, chứng tỏ rằng những người An Nam bị Tây hóa chẳng có được 1 thứ tân tiến nào”. Và để rồi, trên cơ sở những điều đã phê phán, chấm dứt đoạn văn khởi đầu tác phẩm, tác giả đã nêu lên hậu quả nghiêm trọng của việc từ bỏ văn hóa ông cha và tiếng mẹ đẻ đấy chính là “khiến cho mọi người An Nam khẩn thiết với giống nói lo âu” điều đấy có tức là nó có tác động nghiêm trọng tới “nòi” của người dân An Nam.
Ko chỉ ngừng lại ở việc phê phán thói theo đòi “Tây hóa”, trong phần tiếp theo của bài viết, tác giả Nguyễn An Ninh đã nêu lên những trị giá và vai trò mập phệ của ngôn ngữ đối với vận mệnh dân tộc. Trước nhất, ngôn ngữ là “người bảo vệ quý báu nhất cho nền độc lập của dân tộc, là nhân tố quan trọng giúp giải phóng các dân tộc bị cai trị”. Nguyễn An Ninh đã đề cao vai trò, trị giá mập phệ của ngôn ngữ dân tộc trong sự nghiệp bảo vệ non sông, giải phóng dân tộc trước cuộc xâm chiếm của các dân tộc khác, bởi lẽ với ông “bất kỳ người dân An Nam nào thải trừ ngôn ngữ của mình, thì tất nhiên cũng chối từ niềm hi vọng giải phóng nòi”. Cùng lúc, ngôn ngữ còn là nhịp cầu kiến thức mở rộng dân trí, đưa dân tộc ta xúc tiếp với các nền tân tiến trên toàn cầu. Để làm rõ cho vấn đề này, tác giả đã chỉ ra rằng “nếu người An Nam hãnh diện gìn giữ ngôn ngữ của mình và ra công khiến cho ngôn ngữ đấy phong phú hơn để có bản lĩnh bình thường tại An Nam các thuyết lí và khoa học châu u” thì việc giải phóng dân tộc ở nơi đây chỉ là vấn đề thời kì sớm hay muộn. Thêm vào đấy, tác giả cũng đi sâu phê phán những than phiền sự nghèo khó của tiếng mẹ đẻ để biện minh cho hành động theo đòi Tây hóa của mình để rồi từ đấy nêu lên và khẳng định sự giàu đẹp của tiếng Việt, để chứng minh rằng tiếng nước mình ko nghèo khó. Với Nguyễn An Ninh, những người than phiền tiếng Việt nghèo khó bởi họ “chỉ biết những từ thông dụng của tiếng nói.” Ông đã đưa ra minh chứng về đại thi hào Nguyễn Du và đặt ra câu hỏi “Tiếng nói Nguyễn Du nghèo hay giàu?” Có nhẽ câu hỏi đấy của ông đã thêm 1 lần nữa khẳng định rằng tiếng Việt của chúng ta ko nghèo nhưng nó rất phong phú và để rồi từ đấy, chấm dứt đoạn văn, ông đã đặt ra 1 câu hỏi, gợi lên 1 vấn đề khiến mọi người phải ko thôi nghĩ suy “Phải quy lỗi cho sự nghèo khó của tiếng nói hay sự bất tài của con người?”
Chung cuộc, đoạn chấm dứt tác phẩm “Tiếng mẹ đẻ – nguồn giải phóng dân tộc bị áp bức” tác giả đã nêu lên ý kiến, nghĩ suy của mình về mối quan hệ giữa tiếng nói nước mình với tiếng nói nước ngoài. Nguyễn An Ninh ko tránh né việc thiết yếu phải biết 1 thứ tiếng nói châu u, với ông con người An Nam, nhất là giới trí thức “phải biết chí ít là 1 thứ tiếng nói châu u để hiểu được châu u” và hơn nữa, họ còn cần san sớt những điều họ biết, họ hiểu với dân tộc, với đồng bào mình nữa. Ko ngừng lại ở đấy, ông cũng còn khẳng định rằng, học để biết 1 thứ tiếng nước ngoài ko đồng nghĩa với việc từ bỏ tiếng mẹ đẻ nhưng trái lại nó còn góp phần bồi đắp, làm phong phú, sang giàu thêm cho tiếng nói nước mình.
Tóm lại, bài viết “Tiếng mẹ đẻ – nguồn giải phóng dân tộc” của Nguyễn An Ninh với lối lập luận chặt chẽ, giàu sức thuyết phục đã mang lại cho người đọc 1 vấn đề quan trọng trong mỗi thời đại – gìn giữ tiếng mẹ đẻ, ngôn ngữ của dân tộc mình. Cùng lúc, qua bài viết cũng gợi lên trong mỗi người yêu yêu, lòng kiêu hãnh và tinh thần gìn giữ sự trắng trong, giàu đẹp của tiếng nước mình.
—————HẾT—————
Trên đây là bài Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức, các em có thể tham khảo thêm: Soạn bài Tiếng mẹ đẻ nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức của Nguyễn An Ninh, Thể hiện ý kiến về việc gìn giữ tiếng mẹ đẻ và học tập tiếng nước ngoài để việc học tập được hiệu quả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push();
Bạn vừa xem nội dung Phân tách tác phẩm Tiếng mẹ đẻ- Nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức
. Chúc bạn vui vẻ